Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 13
Sau chuyện xảy ra tối hôm qua, phòng 610 những ngày này trở nên vô cùng yên ắng. Sau
khi nhận ra những gì đang xảy ra đêm qua, Lương Vũ Phi thực sự rất tức giận, thậm chí còn
định lao vào đánh nhau với Bùi Thư Vũ. Nhưng may mà Từ Chính Hoa đã kịp thời kéo cậu
ta lại. Về sau, có lẽ vì kiêng dè xuất thân của Bùi Thư Vũ, Lương Vũ Phi cũng không dám
làm càn nữa. Mỗi tối đến giờ ai nấy đã lên giường, cậu ta cũng ngoan ngoãn tắt máy tính rồi
trèo lên giường ngủ yên.
Về cái máy tính kia, Lương Vũ Phi không dám đòi tiền của Bùi Thư Vũ, thế là Bùi Thư Vũ
bảo quản gia gửi đến cho cậu ta một chiếc laptop chơi game đắt nhất, tốt nhất trên thị
trường.
Với mức giá như vậy, hiệu năng của máy khỏi cần bàn, chơi game mượt mà khỏi nói, nhưng
Lương Vũ Phi dùng mà thấy bức bối vô cùng, mỗi lần gõ bàn phím đều như đang tự nhắc
nhở bản thân rằng cái máy này đến tay cậu ta bằng cách nào. Nhưng cậu ta có thể không
dùng sao? Nhà không thiếu tiền, nhưng ba cậu ta không giống mấy người khác, không cho
tiền tiêu vặt xả láng, mỗi tháng đều có hạn mức cố định. Đừng nói là cuối tháng, thường thì
giữa tháng cậu ta đã tiêu sạch rồi.
Không dùng thì cậu ta lấy gì để chơi game? Lúc đầu là cậu ta không chịu nhận tiền, giờ
muốn đổi ý thì mặt mũi để đâu chứ?
Thế nên, người được lợi nhất trong chuyện này lại chính là Mạnh Dao.
Tuy không khí trong ký túc xá hơi kỳ quặc, nhưng chất lượng giấc ngủ của Mạnh Dao lại
được cải thiện rõ rệt. Vốn dĩ cậu là người đi ngủ sớm nhất trong phòng, dù tự nhận dễ ngủ,
nhưng cũng không phải lúc nào đặt đầu xuống ngủ được liền. Những lúc bị mất ngủ, giọng
Lương Vũ Phi chửi đổng cứ như đâm thẳng vào tai.
Thế nhưng, dù sao cũng ở chung một phòng, cứ căng thẳng mãi thế này thì sống sao nổi?
Từ Chính Hoa và Mạnh Dao là bạn cùng phòng, đương nhiên muốn làm dịu mối quan hệ
của hai người kia. Gần đến Tết Dương lịch, các bạn trong lớp đều đang háo hức bàn xem
nên chơi gì để xứng đáng với đêm giao thừa duy nhất trong năm. Những người ở gần thì
chọn về nhà, có người yêu thì đi chơi với người yêu, còn lại thì hoặc là tụ tập với bạn bè,
hoặc là đi cùng bạn cùng phòng.
Theo kế hoạch của Từ Chính Hoa, cậu ta muốn cả phòng đi ăn tối cùng nhau vào đêm giao
thừa. Sống chung gần nửa năm rồi mà còn chưa từng hẹn nhau đi ăn bữa nào đàng hoàng,
nói ra chắc người ta cười cho thối mũi. Hiện tại cậu ta, Lương Vũ Phi và Mạnh Dao chắc
chắn sẽ ở lại ký túc, chỉ còn Bùi Thư Vũ là chưa rõ. Không biết anh có về nhà không, hay có
lịch trình gì khác. Dù sao thì từ đầu học kỳ đến giờ, Bùi Thư Vũ chưa từng ở lại trường vào
cuối tuần, cuộc sống đại học của anh cứ như học sinh cấp ba đi học rồi về nhà mỗi ngày
vậy.
Từ Chính Hoa muốn xác nhận, nhưng không dám hỏi thẳng Bùi Thư Vũ, thế là nhiệm vụ
này tự nhiên rơi xuống đầu Mạnh Dao – người mỗi ngày đều dính lấy anh, và cậu cũng
không hề từ chối.
Hôm đó, khi ra ngoài đi học, gió lạnh thổi ù ù, Mạnh Dao khoác bên ngoài một chiếc lông vũ
dài màu đen và quần vải cotton mềm mại rất ấm. Với bộ đồ này, Mạnh Dao ngẩng cao đầu
không hề sợ gió rét thổi táp vào mặt.
Nói ra thì, bộ quần áo này là do Bùi Thư Vũ tặng cậu.
Cuối thu, Bùi Thư Vũ bảo là quản gia đang dọn dẹp tủ đồ, mấy bộ quần áo cũ kỹ, lỗi mốt,
không mặc vừa nữa sẽ được vứt đi theo mùa. Mạnh Dao nghĩ việc này đợi Bùi Thư Vũ về
nhà tự xử lý cũng được, ai mà ngờ não của nhà giàu lại khác người đến vậy. Chú Trương
quản gia thật sự cho người xách từng túi to túi nhỏ đến ký túc, từng món từng món đưa cho
Bùi Thư Vũ xem lại lần cuối. Lúc đó trong phòng chỉ có mình Mạnh Dao, hai người kia lại
không biết đi đâu chơi rồi. Mạnh Dao nhìn những bộ quần áo gần như mới toanh trong mắt
mình bị Bùi Thư Vũ lạnh lùng phán tử hình, lòng đau như cắt.
Cậu âm thầm tính toán, đợi lát nữa chú Trương xuống lầu, cậu cũng tìm cơ hội đi xuống
theo, nếu chú Trương chịu vứt đống đồ này vào thùng rác trong hoặc gần trường thì cậu sẽ
nhặt lại. Nhưng nhặt về cũng không dám mặc trước mặt chính chủ, mặc đồ người ta vứt thì
ra thể thống gì? Có lẽ có thể gửi về quê, bố mẹ còn mặc được, không thì để ông bà mặc.
Nhưng mà chắc chắn Hồ Lan sẽ hỏi chúng ở đâu ra, lúc đó giải thích mệt lắm, không khéo
còn bị mắng. Vậy nên tốt nhất là trước khi nhặt cậu vẫn phải hỏi Bùi Thư Vũ một tiếng,
nhưng như thế thì xấu hổ quá.
Tuy nhiên, thể diện là cái gì chứ? Vì để tiết kiệm tiền, Mạnh Dao thấy bản thân không có gì
là không thể làm.
Khi cậu còn đang tính toán lung tung trong đầu, một tiếng “Đồ ngốc” không quá lớn cũng
không quá nhỏ đã kéo cậu về thực tại. Chú Trương và mấy người giúp việc đi cùng đều
đang nhìn cậu cười cười, khiến cậu rùng mình một cái.
Khi cậu định mở miệng hỏi có chuyện gì thì Bùi Thư Vũ đã nói trước.
“Đồ nhà quê, có muốn mấy cái quần áo cũ này không? Muốn thì cho cậu đấy, lười mang
xuống vứt, không muốn thì thôi.”
Hồi tưởng lại, Mạnh Dao cảm thấy chắc lúc đó mặt mình mất hết thể diện, như thể trúng số
độc đắc vậy. Một chuyện tốt trời ơi đất hỡi như thế mà lại rơi trúng đầu cậu! Cậu vội vàng
nói: “Muốn! Muốn chứ!”, dù trong lòng có chút xấu hổ, nhưng Mạnh Dao vẫn không thắng
nổi khao khát thực tế trong lòng. Có mấy bộ đồ này, cậu không biết sẽ tiết kiệm được bao
nhiêu tiền nữa.
Cứ như vậy, tủ đồ rộng rãi của cậu nhanh chóng chật kín, giữa những món đồ rẻ tiền cũ kỹ,
sờn rách, phai màu, xen lẫn là những món cao cấp mà cả đời cậu chưa từng dám nghĩ đến
việc mua.
Cùng lúc đó, Mạnh Dao ngạc nhiên phát hiện ra rằng có những bộ quần áo thực sự vừa với
người mình đến vậy.
Những bộ đồ bị Bùi Thư Vũ chê bai, suýt nữa bị ném vào thùng rác kia, vậy mà lại vừa vặn
một cách hoàn hảo với dáng người của Mạnh Dao, đến mức trong thoáng chốc, cậu suýt
tưởng đó không phải là đồ mùa trước bị bỏ đi, mà là đồ Bùi Thư Vũ đặc biệt nhờ người cho
cậu.
Nhưng quần áo không có mác, rõ ràng cũng đã được giặt, có nếp gấp, thậm chí còn có mùi
hương quen thuộc của Bùi Thư Vũ.
Mạnh Dao mặc những bộ đồ đó, cảm thấy có một bình yên kỳ lạ, không thể nào lý giải
được.
Cậu quá đỗi vui mừng vì có quần áo mới đến nỗi không có thời gian để suy nghĩ cặn kẽ. Với
kích cỡ như vậy thì không thể nào là quần áo mùa trước của Bùi Thư Vũ, trừ khi năm ngoái
Bùi Thư Vũ là chú lùn chỉ cao chưa tới 1m74 giống cậu.
Lúc này, bên cạnh cậu, Bùi Thư Vũ đang khoác bên ngoài một chiếc áo gió dáng dài màu be
nhạt cùng tông với chiếc áo len bên trong, thứ mà trong mắt Mạnh Dao thì chẳng giữ ấm là
bao. Quần anh mặc cũng là chiếc quần jeans mềm màu xanh nhạt, dài gần chạm đất. Theo
thường lệ, anh vẫn đeo khẩu trang và đội mũ len trắng.
Một người đàn ông luôn coi trọng khí chất mà không cần để ý đến nhiệt độ.
Hai người vào lớp, tìm chỗ quen thuộc rồi ngồi xuống. Bùi Thư Vũ lúc này mới chịu lấy tay
ra khỏi túi áo. Mạnh Dao có thể cảm nhận được anh đang lạnh, nhưng anh lại làm ra vẻ như
chẳng có chuyện gì xảy ra.
Dù trong phòng học có máy sưởi, nhưng người ra người vào liên tục, cộng thêm diện tích
lớp khá lớn, khiến không khí lạnh bám trên người vẫn chưa tan đi ngay.
“Cậu có lạnh không?” Mạnh Dao hỏi.
“?” Bùi Thư Vũ liếc cậu một cái, lười đáp.
Mạnh Dao nuốt nước bọt, thử thăm dò: “Để tôi làm ấm tay cho cậu nhé?”
Bùi Thư Vũ nhìn cậu, gương mặt ban nãy còn uể oải bỗng có chút hứng thú: “Làm thế nào?”
Mạnh Dao từ tốn đưa tay ra, thấy Bùi Thư Vũ không có ý định ngăn cản, do dự vài giây rồi
bất ngờ nắm lấy tay trái đang đặt trên mặt bàn của anh, lén lút kéo xuống dưới bàn, dùng
hai tay mình bọc lấy rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Thành công rồi, Mạnh Dao ngẩng đầu cười với anh, có chút thẹn thùng. Cậu thật sự rất
ghen tị với đôi tay này, trắng trẻo và thon dài. Mỗi lần Bùi Thư Vũ gõ máy tính, Mạnh Dao
đều thầm nghĩ, nếu một ngày nào đó có cơ hội được sờ thử đôi tay ấy thì tốt biết mấy. Giờ
thì ước nguyện đã thành sự thật, cảm giác quả thật không tồi. Tay Bùi Thư Vũ rõ ràng chưa
từng phải làm việc tay chân, da dẻ mịn màng, thịt mềm trơn láng. Cảm nhận đầu tiên của
Mạnh Dao là chúng thật mềm mại, thật dễ chịu và cũng rất lạnh.
Thực ra cái gọi là “mềm” chỉ là cảm giác chủ quan của Mạnh Dao, tay của Bùi Thư Vũ vẫn
giống như tay con trai bình thường, đốt ngón tay rõ ràng, chỉ là Mạnh Dao đã tự động tô
màu thêm bộ lọc cho anh.
Còn Bùi Thư Vũ thì cảm thấy tay của tên nhà quê này sao tay lại nóng như vậy? Nóng đến
mức khiến anh suýt chút nữa rút tay lại theo phản xạ, nhưng không hiểu sao anh vẫn giữ tay
lại. Dù lòng bàn tay như có một luồng điện lách tách chạy loạn, khiến cả người anh thấy
ngứa ngáy khó chịu.
Mạnh Dao không chắc có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn mạo hiểm bị mắng là lo
chuyện bao đồng mà mở lời: “Lần sau cậu nhớ mặc ấm hơn chút nha, tay cậu lạnh đến mức
này rồi…”
Nhưng thật ra chuyện này chẳng thể trách Bùi Thư Vũ thích trau chuốt vẻ ngoài. Vì tay chân
anh quanh năm đều lạnh, không liên quan gì đến thời tiết.
“Đây là bẩm sinh, tôi sinh ra đã có đôi tay lạnh rồi, cậu thì hiểu gì chứ?”
Mạnh Dao vẫn nắm tay anh, bắt đầu xoa bóp: “Vậy là cậu bị hàn thể à… Hay là uống chút
thuốc bắc để bồi bổ cơ thể nha?”
Tay của Bùi Thư Vũ bị xoa đến mức bắt đầu ấm lên, các khớp tay trắng bệch dần ửng đỏ.
Nghe vậy, đôi mắt dài hơi nheo lại, ánh mắt có phần nguy hiểm: “Cậu đang vòng vo nói tôi
yếu hả?”
Vừa dứt lời, Bùi Thư Vũ liền ho vài tiếng. Trời đông hanh khô, khẩu trang cũng không thể
ngăn hoàn toàn không khí lạnh, đường hô hấp yếu ớt của Bùi Thư Vũ vốn dĩ không chịu
được loại thời tiết này. Dù là người địa phương, nhưng anh lại không thích khí hậu Bắc Kinh
cho lắm.
Mạnh Dao vội vỗ lưng cho anh, lại nhắc anh uống nước: “Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, cậu
đừng nghĩ xấu cho người ta như vậy mà.”
“Cậu mặc nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng gì đến việc cậu đẹp trai cả, nhưng sức khỏe
mới là quan trọng nhất. Lỡ đâu cậu lại bị cảm thì sao, khó chịu lắm đúng không?”
Bùi Thư Vũ không ngờ cậu lại nói như vậy, ngẩn người một lúc, rồi lẩm bẩm vài tiếng: “Tất
nhiên rồi, tôi đâu có dựa vào quần áo thì mới đẹp trai đâu.” Nói rồi quay đầu lại nhìn lên
bảng, nhưng tay thì vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích.
Tiết học hôm đó là về thống kê, Mạnh Dao biết rõ đây là điểm yếu của mình, nên mỗi lần
học đều luôn tập trung cao độ.
Bây giờ, cậu buộc phải rút tay phải ra để ghi chép theo bài giảng của giáo sư trên bục.
Không có tay trái để đè sách giáo khoa, Mạnh Dao cảm thấy viết bài hơi khó khăn, nhưng
dù thế nào cậu cũng không hề có ý định buông tay ra.
Tay trái của hai người cứ thế nắm lấy nhau dưới gầm bàn suốt nửa tiết học, bốn mươi lăm
phút. Thật ra từ giữa tiết, lòng bàn tay họ đã bắt đầu đổ mồ hôi, ẩm ướt, cảm giác không
mấy dễ chịu, nhưng Mạnh Dao đã hoàn toàn chìm trong bài giảng, hoàn toàn không nhận ra
điều đó. Tay cậu vẫn theo thói quen mà xoa bóp tay của Bùi Thư Vũ. Bùi Thư Vũ thậm chí
còn hoài nghi cậu đã xem tay mình như một món đồ chơi, kiểu người ta thích chơi với quả
óc chó và chuỗi hạt vậy, càng xoa càng hăng.
Lúc này, mồ hôi trong tay giống như một loại keo dính siêu mạnh, dính đến mức khiến hai
bàn tay chẳng thể tách rời.
Mạnh Dao chăm chú ghi ghi chép chép, còn Bùi Thư Vũ thì tâm trí lơ lửng trên mây suốt cả
tiết, thỉnh thoảng mới nhìn màn hình chiếu một chút.
Sau khi tan học, tinh thần căng thẳng của Mạnh Dao mới được thả lỏng, lúc này cậu mới
nhận ra mình vẫn còn đang nắm tay Bùi Thư Vũ. Cậu liếc trộm anh một cái, nhận được ánh
mắt cảnh cáo đầy ẩn ý, lập tức ngoan ngoãn thả tay anh về lại vị trí trên đùi chính chủ.
Trong suốt quá trình ấy, hai người họ lại ăn ý đến mức không hề nhìn nhau lấy một lần.
Cảm giác mềm mại trơn mượt dường như vẫn còn vương trên lòng bàn tay, tim Mạnh Dao
đập rộn ràng như trống dồn trong ngực. Không nên như vậy mới đúng, cậu buộc phải hít
sâu mấy hơi để trấn tĩnh nhịp tim hỗn loạn của mình.
Mặc dù mai mới là đêm giao thừa, nhưng hôm nay không khí năm mới đã ngập tràn khắp
nơi. Những anh chị khóa trên không có tiết học chính là lực lượng chủ chốt, họ đổ xô ra
cổng trường, tổ chức đủ kiểu hoạt động cả trong lẫn ngoài khuôn viên. Bạn bè, các cặp đôi,
câu lạc bộ, ai cũng rủ rê nhau tụ tập, đâu đâu cũng toàn là người.
Mạnh Dao và Bùi Thư Vũ cũng nằm trong số đó.
Họ lặng lẽ đi ngang qua đám đông ồn ào náo nhiệt, tiếng cười nói rộn ràng bị bỏ lại phía
sau. Dù cả hai không nói gì, nhưng bầu không khí giữa họ lại cực kỳ hòa hợp.
Họ đã quen với kiểu ở bên nhau như vậy rồi. Cả hai đều không nói nhiều, thường thì Mạnh
Dao sẽ là người bắt chuyện, kể vài chuyện lặt vặt mình gặp phải lúc đi làm thêm. Ví dụ như
những khách hàng kỳ lạ cậu gặp ở siêu thị, hay những chuyện thú vị cậu thấy trên tàu điện
ngầm lúc về. Nói chung toàn là những chủ đề vô nghĩa. Bùi Thư Vũ chưa bao giờ ngắt lời
cậu, nhưng Mạnh Dao cũng chẳng dám chắc anh có thực sự lắng nghe hay không.
“Mai bọn mình cùng đi ăn một bữa với phòng mình nhé?” Đúng lúc là thời điểm thích hợp để
trò chuyện, Mạnh Dao không quên nhiệm vụ Từ Chính Hoa giao cho.
“?” Bùi Thư Vũ lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi như lập tức nghĩ ra điều gì đó: “Bọn họ
nhờ cậu nói phải không?”
Mạnh Dao không ngờ anh đoán trúng nhanh vậy, đành thẳng thắn: “Cũng là ý của tôi nữa
mà…”
Thế nhưng cậu sợ anh thấy khó xử, vì tư lợi riêng mà vội bổ sung: “Nhưng nếu cậu bận thì
cũng không sao, để lần sau tụi mình cùng đi.”
“Ý cậu là sao?” Bùi Thư Vũ lặp lại mấy chữ này, rồi hỏi: “Cậu biết mai là ngày gì không?”
Mạnh Dao gật đầu: “Biết chứ, ngày 31, đêm giao thừa mà.”
“Vậy là các cậu muốn cùng tôi đón giao thừa,” ngừng một chút, Bùi Thư Vũ nói, “hay là cậu
muốn cùng tôi đón giao thừa?”
“……,” Mạnh Dao cảm thấy câu hỏi này có gì đó hơi lạ, nhưng vẻ mặt của Bùi Thư Vũ lại
trông rất nghiêm túc. Cậu suy nghĩ một lúc, rồi dè dặt trả lời, “Cả hai?”
“Chậc” Bùi Thư Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, sải bước thật nhanh về phía trước: “Vậy để sau
rồi nói.”
Mạnh Dao vội bước nhanh đuổi theo, chân ngắn nên có hơi vất vả, vừa kéo nhẹ vạt áo gió
của anh vừa lắp bắp: “‘Để sau rồi nói’… nghĩa là sao, vậy cậu có đi không, tôi còn phải trả
lời với bọn họ nữa…”
Bùi Thư Vũ quay đầu lườm cậu một cái, chẳng hiểu sao lại nổi giận với cậu: “Phiền chết đi
được, đồ ngốc.”