Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 12
- Home
- Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao?
- Chương 12 - Xảy ra xung đôt
Về đến ký túc xá, Mạnh Dao cởi chiếc áo khoác ướt, lau khô rồi treo lên để phơi. Vì đã
muộn, cậu nhìn vào phòng tắm thì thấy còn một chỗ trống, liền nhường cho Bùi Thư Vũ vào
trước. Trễ nữa thì nước nóng sẽ yếu đi. Cậu tự thấy mình khỏe hơn Bùi Thư Vũ nhiều, ngày
xưa còn ở quê, lười đun nước nóng, mùa đông tắm nước lạnh cũng chẳng hề hấn gì.
Bùi Thư Vũ không khách sáo gì, lấy bộ đồ ngủ và khăn tắm vắt lên vai rồi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, đến lượt Mạnh Dao vào. Cậu chọn đúng cái buồng mà Bùi Thư Vũ vừa
dùng, đó là buồng tắm sạch nhất trong cả nhà tắm. Bùi Thư Vũ lần nào cũng đợi cho đến
khi buồng này trống mới chịu vào. Còn Mạnh Dao thì không quá khắt khe, buồng nào trống
là vào luôn.
Bùi Thư Vũ vừa ra, hơi nước trong phòng vẫn còn mịt mù, khí nóng bốc lên nghi ngút. Mạnh
Dao lập tức bị bao bọc bởi một mùi hương dịu ngọt như mùi hoa, nhưng là loại hoa gì thì
cậu không biết. Với kiến thức hạn hẹp và thiếu từ ngữ, cậu không thể diễn tả được, chỉ cảm
thấy nó có mùi thơm rất dễ chịu.
Rất kỳ lạ là, ngay khoảnh khắc đó, một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu cậu.
Chính là lúc nãy, khi chưa mặc gì, Bùi Thư Vũ đứng ở vị trí này, ngửa đầu tắm dưới vòi
nước. Những dòng nước ấy cũng giống như bây giờ đang chảy qua người cậu, từng chút
từng chút chảy xuống ngực, xuống bụng dưới của Bùi Thư Vũ…
Mạnh Dao bị hình ảnh ấy làm cho choáng váng, cả người giật nảy, mặt nóng bừng lên tức
thì.
Cậu vội lắc mạnh đầu, trong lòng thì tự chửi rủa bản thân. Sao lại có thể có ý nghĩ vớ vẩn,
hạ lưu như vậy chứ? Cậu cố gắng gạt bỏ hình ảnh đó khỏi đầu, nhưng càng muốn quên thì
nó lại càng rõ ràng hơn. Mạnh Dao chưa bao giờ thấy Bùi Thư Vũ cởi trần. Có thể là do Bùi
Thư Vũ vốn không thích vậy. Dù trời nóng cỡ nào, anh cũng luôn ăn mặc chỉnh tề. Không
giống Lương Vũ Phi và Từ Chính Hoa, hai người đó mê chơi bóng rổ, thời tiết chưa lạnh
hẳn mà chơi xong là cởi áo luôn, người đầy mùi mồ hôi, không đến nỗi khó chịu, nhưng
cũng chẳng dễ ngửi gì.
Nhưng… tuy chưa từng thấy, nhưng da mặt của Bùi Thư Vũ trắng như vậy, thì chắc cơ thể
cũng còn trắng hơn… Mạnh Dao chẳng biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Giờ thì không chỉ
mặt cậu nóng lên, mà cả người cũng bắt đầu nóng bừng, rõ ràng bên ngoài lạnh muốn chết
mà!
Cậu không dám tiếp tục tắm nữa, vội vàng lấy xà phòng chà qua loa lên tay và người, sau
đó chỉnh nước lạnh hơn một chút, rửa sạch bọt rồi vội vã mặc đồ đi ra.
Vừa ra khỏi phòng tắm, chưa đi được mấy bước, cậu đã thấy Bùi Thư Vũ đang ở khu rửa
mặt.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Thư Vũ nghiêng đầu nhìn, tất nhiên cũng trông thấy cậu.Phòng rửa mặt có máy sưởi, Mạnh Dao chỉ mặc áo dài tay là thấy đủ ấm. Nhưng Bùi Thư
Vũ thì không, anh rất sợ lạnh, lúc nào cũng phải khoác thêm một chiếc áo ngoài mới dám ra
ngoài đánh răng.
“Nhanh vậy à?” Bùi Thư Vũ quay lại đối diện với gương, hỏi.
“Ừm…”
Mạnh Dao vẫn như thường lệ, bước tới chỗ bồn rửa bên cạnh. Cậu định giặt quần áo. Ký
túc xá có máy giặt, nhưng mỗi lần giặt mất hai đồng, Mạnh Dao tiếc tiền. Hơn nữa máy giặt
lúc nào cũng trong tình trạng không đủ dùng, cậu cũng chẳng muốn tốn thời gian chờ đợi,
nên đành tự tay giặt lấy. Với cậu thì chuyện này quá đỗi quen thuộc.
Nhưng, bước tới thì bước, cậu lại không dám đến quá gần. Trong lòng có tật, thấy mình vừa
rồi nghĩ mấy thứ không đứng đắn với Bùi Thư Vũ nên cảm thấy áy náy, sợ Bùi Thư Vũ phát
hiện điều gì bất thường, dù hiện tại cậu đã cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng.
Bùi Thư Vũ thấy Mạnh Dao đứng cách hai bồn nước, nhíu mày. Rồi lại nghĩ đến chuyện lúc
nãy Nhâm Liễu tiễn cậu về, mặt càng cau lại.
Bình thường Mạnh Dao toàn là người chủ động bắt chuyện, dù chẳng giỏi gợi đề tài, nói
chuyện cũng nhạt nhẽo, nhưng Bùi Thư Vũ rộng lượng, vẫn luôn đáp lại mấy câu ngốc
nghếch đó. Đâu giống bây giờ, trông cứ như con chim cút rụt cổ, khom lưng bên chậu nước
giặt đống quần áo rẻ tiền không rõ nguồn gốc. Nước lạnh làm tay cậu đỏ bừng như sắp đổi
màu, vậy mà cũng chẳng thấy cậu sợ lạnh.
Đúng là “đệ nhất keo kiệt”, như thể bỏ tiền ra giặt đồ sẽ chết không bằng.
Ăn uống tiết kiệm, quần áo cũng tiết kiệm, ai không biết còn tưởng cậu đến Bắc Kinh làm
công, tiện thể đi học đại học. Trường mà có danh sách “Mười nhân vật gây ấn tượng nhất
trong trường”, Bùi Thư Vũ chắc chắn sẽ bầu chọn cho cậu.
Suốt ngày ở ngoài còn nhiều hơn ở trong phòng. Sáng ra đi học, trưa ăn xong là mất tích,
lúc thì ở trạm lấy hàng, lúc thì chạy giao đồ ăn quanh trường. Cuối tuần thì biệt tích luôn cả
ngày, nhiều lúc về trễ còn không kịp cả giờ có nước nóng. Giữa cái lạnh buốt của Bắc Kinh,
vậy mà vẫn dám tắm nước lạnh, sáng hôm sau vẫn khỏe như thường, không sốt, không hắt
hơi. Không biết cơ thể cậu làm bằng gì nữa, như có động cơ vĩnh cửu bên trong, lúc nào
cũng tràn đầy năng lượng.
“Thế nào, nói chuyện ở dưới lầu đủ rồi hả? Giờ mệt rồi, không nói nổi một câu nữa à?”
“Hả?” Mạnh Dao ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao Bùi Thư Vũ lại nói vậy. Cậu ấp úng
mãi mới nghĩ ra một lý do: “Không có, tôi thấy cậu đang đánh răng, không tiện…”
Bùi Thư Vũ tiếp tục chất vấn: “Ồ, thế trước đây thì tiện chắc?”
“Cũng không hẳn là…”Còn chưa kịp nghĩ xong câu tiếp theo, bên ngoài đã có người vào, cuộc đối thoại bị gián
đoạn. Mạnh Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó lặng lẽ dịch sang một bồn nước gần Bùi Thư
Vũ hơn, cố gắng chứng minh rằng mình không cố tình xa cách anh.
Không ngờ, Bùi Thư Vũ giũ tay một cái, quay người bỏ đi.
Mạnh Dao cũng vội vàng giặt xong đồ, vắt khô rồi đem phơi ngoài hành lang trước cửa
phòng, sau đó mới quay vào ký túc xá. Lúc này, Bùi Thư Vũ đã đeo tai nghe lên rồi.
Mạnh Dao không rõ anh đang làm gì. Phần lớn thời gian Bùi Thư Vũ rất rảnh, thỉnh thoảng
mở máy tính lên thì màn hình toàn là mấy dòng kẻ màu mè, Mạnh Dao chẳng hiểu đó là gì.
Từ Chính Hoa có nói qua, có vẻ là anh đang làm nhạc.
Làm nhạc, một khái niệm xa vời với Mạnh Dao. Cậu không hiểu sao Bùi Thư Vũ thích làm
nhạc mà lại học kinh tế. Hai ngành này đâu liên quan gì đến nhau?
Nhưng nghĩ lại, Bùi Thư Vũ là con nhà giàu mà, lại là con một, chắc cũng không thể coi âm
nhạc là sự nghiệp chính được. Công ty nhà ai lo? Để người khác thâu tóm à? Nghĩ đến đó,
Mạnh Dao thấy xót xa. Nếu là ba của Bùi Thư Vũ, cậu cũng không thể để con mình coi âm
nhạc là nghề chính được. Như vậy chẳng khác nào là lãng phí tiền bạc sao?
Nghĩ vậy, tự dưng lại thấy Bùi Thư Vũ hơi đáng thương. Trong đầu cậu bắt đầu tưởng
tượng, Bùi Thư Vũ bị ép bỏ giấc mơ để tiếp quản gia nghiệp, đột nhiên lại sinh ra một chút
thương cảm.
Nhưng chưa kịp thương bao lâu, tiếng bụng sôi sùng sục kéo cậu về thực tại.
Cậu đói rồi.
Dù nghèo, nhưng Mạnh Dao không bao giờ bỏ bữa. Không ăn ngon cũng phải ăn no. Từ
trưa tới giờ cậu chưa bỏ gì vào bụng. Ban đầu tính sau khi họp sẽ mua gì đó về ăn khuya,
nào ngờ trời đổ mưa, lại ngại không dám bảo Nhâm Liễu chờ, đành nhịn bụng quay về.
Tính quay về lấy ô rồi xuống mua đồ ăn, nhưng vì gặp Bùi Thư Vũ nên cũng quên béng luôn
chuyện ăn tối. Giờ bụng kêu rồi, cảm giác đói lại dần dần trở lại. Đừng thấy Mạnh Dao ăn
uống đúng giờ mà lầm, thực ra cậu bị bệnh dạ dày, nguyên nhân là do hồi nhỏ không được
ăn đủ nên để lại di chứng.
Cậu lục lọi ngăn bàn, lương khô chẳng còn gì, chỉ còn một gói mì ăn liền. Mạnh Dao buộc
phải ăn, nhưng lại sợ mùi mì nồng quá ảnh hưởng đến người khác.
Lần trước cũng vậy, hôm đó cậu về trễ, hai người trong ký túc đang chơi game, cậu ngồi đó
ăn mì. Không biết có phải vì Lương Vũ Phi thua game tâm trạng không tốt hay sao đó, mà
gỡ tai nghe ra rồi nói thẳng vào mặt cậu một câu:
“Cậu có thể đừng ăn cái thứ nồng chết người này vào nửa đêm được không?”
Mạnh Dao thích ăn cay, mì gói đương nhiên cũng mua loại nặng vị. Bị quát một câu, cậu
ngớ ra, sau đó mới lí nhí xin lỗi, rồi xách hộp mì ra ngoài ăn.Dù trong lòng thấy không thoải mái, nhưng ký túc là không gian sinh hoạt chung, cha mẹ
cũng hay dặn là ra ngoài sống thì đừng gây xích mích với người khác.
Sau khi pha mì xong, cậu bê tô ra hành lang trước cửa phòng để ăn. Lúc này đã tắt đèn,
mọi nơi đều tối om, chỉ khi có người đi qua, đèn cảm ứng hành lang mới bật sáng. Cũng
chẳng sợ ai nhìn thấy, mà mùa đông thế này, có mấy ai ngốc đến độ ra ngoài chịu lạnh vào
giờ này.
Khi đó Bùi Thư Vũ không ở trong ký túc, nên hoàn toàn không biết chuyện này đã từng xảy
- Còn bây giờ, Mạnh Dao vừa ăn được nửa tô mì thì cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên
trong, Bùi Thư Vũ xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Mạnh Dao đang ngồi xổm, ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng còn ngậm vài sợi mì. Trong bóng
tối, không rõ nét mặt Bùi Thư Vũ, nhưng Mạnh Dao có thể cảm nhận được một luồng khí áp
rất thấp đang tỏa ra quanh cậu.
Dù Bùi Thư Vũ thường ngày trông có vẻ vô tư, nhưng khi không biểu lộ cảm xúc gì, Mạnh
Dao lại thấy rất sợ anh, không chỉ cậu, mà bất kỳ ai từng tiếp xúc với Bùi Thư Vũ đều có
cảm giác như vậy.
Cậu hơi hoảng, vội nuốt vội vài miếng mì rồi đứng dậy.
“Có chuyện gì vậy…”
Bùi Thư Vũ bình tĩnh mở miệng: “Không lẽ có ai cấm cậu ăn trong phòng? Cậu chui ra ngoài
ngồi chồm hổm làm gì, đang định diễn cảnh bị bạn cùng phòng bắt nạt đấy à? Hay là cậu có
sở thích bị ngược, không chịu được cái ấm trong phòng, cứ phải ngồi phơi gió bắc mới thấy
thoải mái đúng không?”
Giọng không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để cả phòng đều nghe rõ. Từ Chính Hoa quay
sang trước tiên, Mạnh Dao sợ gây hiểu lầm không đáng có, liền vội vàng giải thích: “Không
phải, không ai cấm tôi ăn cả. Là tôi tự thấy mùi mì nồng quá nên ra ngoài, cậu đừng nghĩ
lung tung…”
“Cậu thấy vậy à?” Bùi Thư Vũ vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng, “Tôi không thấy mùi nồng chút
nào. Lương Vũ Phi với Từ Chính Hoa, hai cậu thấy sao, có nồng không?”
“Không, không nồng đâu,” Từ Chính Hoa rất biết điều, lập tức lên tiếng, “Thơm lắm ấy chứ,
Mạnh Dao vào ăn đi, ngồi ngoài một mình làm gì, chúng ta là bạn cùng phòng mà, có
chuyện gì đâu mà khách sáo thế.”
Lương Vũ Phi chắc lại thua game nữa, mặt mày nhìn cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng nể mặt
Bùi Thư Vũ nên không dám nói gì quá đáng, chỉ lầu bầu: “Cậu ấy thích ăn đâu thì ăn đó, cậu
quản làm gì…”
Lời còn chưa dứt, đến cả Mạnh Dao chậm tiêu đến mấy cũng cảm thấy không khí xung
quanh đột ngột lạnh hẳn đi.
Bùi Thư Vũ bỗng bật cười, rất khẽ, rồi xoay người đi về phía bàn của Lương Vũ Phi.“Vậy à? Tôi không có quyền quản cậu ta, không biết liệu tôi có đủ tư cách quản cậu không
nhỉ–”
Vừa dứt lời, chiếc laptop của Lương Vũ Phi bị đá bay lên, bay một vòng rồi đập rầm vào
tường, sau đó rơi xuống sàn. Lương Vũ Phi theo bản năng ôm đầu ngồi thụp xuống, may
mà tránh được cú va chạm. Chưa dừng lại, Bùi Thư Vũ cúi người xuống, vỗ mặt Lương Vũ
Phi mấy cái rất nhẹ, không đau, nhưng vô cùng nhục nhã.
“Ai là cái tên mỗi ngày cắm mặt chơi game đến tận 2–3 giờ sáng, còn hét như điên như dại?
Bình thường tôi nể mặt không chấp với thứ rác rưởi như cậu, giờ cậu thật sự tưởng ký túc
là nhà mình à? Tôi không quản được cậu ta, nhưng cậu thì không được phép lên tiếng. Vệ
sinh ký túc cậu đã làm lần nào chưa? Rác cậu đã đổ bao giờ chưa? Ăn uống bày bừa, tay
chân tàn phế à? Cây chổi cầm không nổi sao? Đồ phế vật.”
Nói dứt câu, Bùi Thư Vũ cúi người nhặt thùng rác lên với vẻ mặt chán ghét, chỉ dùng hai
ngón tay kẹp lấy mép, rồi nhẹ nhàng lật ngược cả thùng rác lên bàn của Lương Vũ Phi. Rác
từ trong thùng tuôn ra như thác đổ.
Một đống khăn giấy lau và cả mấy cái bao cao su dính chất nhầy bên trong rơi loạt soạt
xuống. Mạnh Dao trước giờ không biết trong thùng có mấy thứ này, cậu thường xuyên
không ở phòng nên hoàn toàn không hay biết mớ này từ đâu ra, lúc nào bị vứt vào.
“Chịch thì không thiếu, tay lại tàn phế à?”
Bùi Thư Vũ là vô tình phát hiện ra Lương Vũ Phi từng làm cái chuyện đó trong phòng, thấy
ghê tởm nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng giờ nghĩ lại, cảm thấy chẳng phải nể
mặt làm gì. Có một số người không được dạy thì mãi không học được bài học nào hết.
Lương Vũ Phi bị đá đến choáng váng, còn đang ngồi bệt dưới đất, mặt hoang mang nhìn
Bùi Thư Vũ. Mạnh Dao cũng run tay, suýt làm đổ cả hộp mì.
Bùi Thư Vũ sau khi trút giận xong lại lấy lại vẻ mặt thản nhiên, cúi đầu liếc nhìn cái laptop
giờ đã đen ngòm dưới sàn, quay về chỗ ngồi, còn dẫm thêm một phát, vang lên một tiếng
rắc rắc đầy thê thảm.
“Bao nhiêu tiền, báo giá đi, tí nữa tôi bồi gấp ba. Ngại quá, xin lỗi.”
Cuối cùng, anh về lại chỗ mình, đi ngang qua Mạnh Dao vẫn còn đang sững người, búng
nhẹ lên trán cậu một cái:
“Nếu bây giờ không ăn là mì nguội luôn đó, đồ ngốc.”