Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 11
Gần đây, Mạnh Dao bận đến mức sắp quay cuồng rồi.
Hết bài tập các môn học, bài tập nhóm, làm PPT, viết tiểu luận, rồi đến công việc ở câu lạc
bộ và hội sinh viên cũng dồn dập kéo đến. Lúc thì bên Hội Thanh niên Tình nguyện có hoạt
động cần người tham gia, lúc thì khoa tổ chức sự kiện, lại bị lôi đi làm lao động miễn phí.
Giờ đây, Mạnh Dao vừa mới rời khỏi phòng họp, nhận được thông báo rằng sắp tới câu lạc
bộ tranh biện của họ sẽ tổ chức một buổi tranh luận.
Mạnh Dao không những phải chuẩn bị công việc hậu cần, mà bản thân cậu còn là một trong
những người tham gia tranh biện trong sự kiện đó.
Cậu mở điện thoại ra xem, đã gần chín giờ tối rồi.
Mạnh Dao vẫn chưa ăn tối, cậu đi thẳng từ lớp học buổi tối tới đây, khi đang họp bụng đã
kêu ầm ầm vì đói. Nhưng điều tệ hơn bây giờ không phải là đói, mà là ngoài trời đang mưa
như trút nước và Mạnh Dao hoàn toàn không mang theo ô.
Mùa đông ở Bắc Kinh hiếm khi mưa to như vậy. Mạnh Dao ra khỏi phòng mà chẳng buồn
xem dự báo thời tiết, mà kể cả có xem cũng chưa chắc đã có tác dụng. Đây là cơn mưa
hoàn toàn bất ngờ, những bạn sinh viên bị kẹt lại trên bậc thang ngoài hội trường là bằng
chứng rõ ràng nhất.
Không còn cách nào khác, Mạnh Dao nghĩ mưa lớn đến nhanh thì cũng sẽ đi nhanh. Dù sao
thì công việc cần làm cũng đã làm xong, ngoài việc hơi đói ra, về ký túc xá cũng chẳng có gì
quan trọng, thôi thì đứng đây đợi mưa tạnh vậy.
Từ khi lên đại học tới giờ, hiếm có lúc nào cậu có thể dừng lại thưởng thức cơn mưa như
thế này. Học hành, cuộc sống, công việc – mỗi thứ đều đủ để chiếm trọn phần lớn thời gian
của cậu. Không hề nói quá, lịch trình của cậu còn dày đặc hơn cả hồi cấp ba ôn thi ngày
đêm. 24 tiếng mỗi ngày đều được Mạnh Dao sắp xếp kín kẽ. Hôm qua khi tình cờ soi gương
trong nhà vệ sinh, cậu mới phát hiện mình đã có quầng thâm mắt rõ mồn một. Nếu không
phải vì da cậu không trắng, e là đi trên đường cũng đủ dọa người ta giật mình.
Mạnh Dao ngẩng đầu nhìn mưa, còn cố tình bước ra ngoài thêm một chút, để những giọt
mưa tạt thẳng vào mặt. Kết hợp với gió lạnh mùa đông ở Bắc Kinh, khiến toàn thân cậu run
rẩy vì lạnh nhưng cũng có cảm giác mát mẻ sảng khoái lạ thường.
“Mạnh Dao? Cậu vẫn chưa về à?”
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một cô gái, Mạnh Dao vội lau mặt, quay lại nhìn
– quả nhiên là phó chủ nhiệm Nhâm Liễu.
Cậu vội vàng chào hỏi: “Chào chị Tiểu Liễu, em chưa về, đang đợi mưa tạnh.”
“Chị Tiểu Liễu” là cách Nhâm Liễu yêu cầu mọi người gọi cô ấy, vì cô cảm thấy gọi “chị Liễu”
nghe không hay, thêm chữ “tiểu” thì nghe vừa trẻ trung vừa dễ thương. Mọi người trong câu
lạc bộ đều quý cô ấy nên cũng chiều theo.Thấy tay cậu không cầm gì, Nhâm Liễu hỏi: “Không mang ô à? Đi thôi, hôm nay chị đang
vui, phát huy tinh thần nhân văn của hội, chở cậu về miễn phí.”
Mạnh Dao theo phản xạ định từ chối: “Có phiền chị quá không ạ? Em đợi thêm lát nữa cũng
được, không sao đâu, cảm giác cũng sắp tạnh rồi.”
Cậu thật sự rất sợ làm phiền người khác, hơn nữa cũng nghĩ rằng đợi một lát nữa thì mưa
sẽ ngớt.
Nhưng Nhâm Liễu chẳng cho cậu cơ hội từ chối, kéo cậu đi luôn: “Này, này, này, đi mau,
đừng lề mề nữa…”
Nhâm Liễu quá hiểu tính Mạnh Dao, biết cậu ghét làm phiền người khác nhất, nên chẳng
muốn tốn thời gian dây dưa với cậu. Cô còn phải về tắm rửa, dưỡng da, làm bài tập nữa,
không rảnh đôi co, trực tiếp kéo cậu vào ô.
Mạnh Dao chẳng còn cách nào khác, vừa cảm ơn vừa chủ động cầm ô, cố gắng nghiêng ô
về phía Nhâm Liễu nhiều hơn. Vì hai người cùng câu lạc bộ, lại từng có ấn tượng tốt trong
buổi tuyển thành viên mới, nên quan hệ giữa Nhâm Liễu và Mạnh Dao vẫn khá tốt. Hai
người vừa đi vừa trò chuyện, dù phần lớn thời gian là Nhâm Liễu nói, nhưng Mạnh Dao
cũng cố gắng đáp lại, chỉ là hiệu quả không cao. Dù sao thì những câu chuyện cô kể toàn
liên quan đến các bạn trong khoa, Mạnh Dao chẳng biết ai cả, chỉ có thể gật gật đầu phụ
họa, thỉnh thoảng chen vào vài câu, khiến Nhâm Liễu trêu cậu là đầu óc cứng ngắc như
khúc gỗ.
Cứ thế hai người đi đến dưới ký túc xá, Mạnh Dao trả ô lại cho Nhâm Liễu. Cô đang nói
chuyện hăng say, giờ mới nhận ra người Mạnh Dao đã ướt quá nửa. Cô vội vã vỗ vỗ lên
người cậu, định phủi bớt những giọt nước.
“Trời đất, cậu ngốc à, như này thì khác gì không che ô đâu, cậu cố ý khiến chị thấy áy náy
đúng không?” Nhâm Liễu nhíu mày, trông thật sự lo lắng. “Phải không đấy, bạn học Mạnh
Tam Thổ?”
“Mạnh Tam Thổ” là biệt danh mọi người đặt cho Mạnh Dao, chẳng có ý xấu gì, chỉ vì thấy
hợp với cậu – ngốc nghếch, chất phác, lại đáng yêu. Cả câu lạc bộ đều đồng tình với biệt
danh đó. Mạnh Dao cũng chẳng thấy có gì không ổn, vì từ bé ở quê đã bị gọi như thế rồi,
cái tên này có thể nói là đã theo cậu lớn lên.
“Không phải đâu ạ! Chị Tiểu Liễu, em không có ý đó thật mà!”
Cái nồi này to quá, Mạnh Dao thật sự chỉ nghĩ mình là con trai, nên nhường ô cho con gái là
điều nên làm. Hơn nữa, Nhâm Liễu mặc ít hơn hẳn, nếu cũng bị mưa dính vào thì lỡ cảm
lạnh thì sao. Ban đầu chị ấy có thể tự dùng ô một mình mà.
Thực ra Nhâm Liễu chỉ đùa cậu thôi, thấy cậu tin thật thì bật cười: “Được rồi được rồi, chị
trêu thôi. Mau lên thay đồ đi kẻo cảm lạnh, chị còn có việc nữa, không đưa cậu lên đâu đấy
nhé~”Câu này là nói đùa, vì con gái thì sao lên ký túc xá nam được chứ. Mạnh Dao vội vàng chào
tạm biệt, còn chưa kịp nói xong “gặp lại”, thì Bùi Thư Vũ đã bất ngờ xuất hiện với vẻ mặt
hầm hầm, làm Nhâm Liễu giật bắn cả người.
Nhưng bây giờ thì… Nhâm Liễu nhìn khuôn mặt đó, âm thầm tự an ủi mình rằng ai mà
chẳng có lúc tâm trạng không tốt, lúc này tốt nhất là đừng chọc vào anh, ba mươi sáu kế,
chuồn là thượng sách. Mặc dù trong hội có mấy cô gái khá muốn làm quen với anh, nhưng
rõ ràng hôm nay không phải lúc thích hợp.
Ánh mắt của Mạnh Dao đương nhiên bị Bùi Thư Vũ thu hút.
Kết quả, đối phương chỉ liếc cậu một cái rồi đi luôn, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.
Mạnh Dao không biết anh đã gặp chuyện gì, vội vàng đuổi theo hỏi:
“Cậu sao thế? Lại có ai làm cậu không vui à?”
Câu hỏi của Mạnh Dao nghe chẳng khác nào trẻ con nhà mình bị ai bắt nạt. Nhưng cậu
cũng không phải suy diễn vô lý, tối nay Bùi Thư Vũ đi tham gia buổi tập thường kỳ của câu
lạc bộ võ thuật. Trước đây, anh từng nói những chuyện như vậy vừa nhàm chán vừa trẻ con
phiền phức, thế mà cuối cùng cũng chọn tham gia hai câu lạc bộ: một là võ thuật, còn lại là
bóng chày – đều là hoạt động thể thao. Mạnh Dao đoán anh có lẽ muốn rèn luyện thể lực
nhiều hơn, dù sao trông anh đúng là hay ốm vặt.
Trước đó, lúc giao mùa giữa thu và đông, anh từng bị sốt nhẹ, ho lắt nhắt hơn nửa tháng
mới khỏi. Không biết có phải vì sợ làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi không, mà thời gian
ốm đó anh toàn về nhà ngủ. Khi ấy, Mạnh Dao ngày nào cũng nhắn tin cho anh, mong anh
mau khỏe, sớm quay về. Bởi mỗi lần đi ngủ nhìn thấy chiếc giường bên cạnh trống không,
cậu lại thấy khó chịu trong lòng.
Còn tại sao Mạnh Dao lại có suy nghĩ như vậy lúc nãy, là bởi một chuyện khác. Lần trước
Bùi Thư Vũ đi tập về cũng với vẻ mặt u ám như thế, hơn nữa còn bị thương. Bùi Thư Vũ
không nói lý do, mà Mạnh Dao thì làm sao có thể ngồi yên. Cậu lập tức đi tìm người phụ
trách câu lạc bộ hỏi chuyện.
Vì từng đi theo Bùi Thư Vũ vài lần, mấy anh chị trong câu lạc bộ cũng khá thân thiện với
cậu. Lúc đó, Mạnh Dao ngồi một mình ở góc chẳng hề thấy buồn chán, nhìn Bùi Thư Vũ
mặc bộ võ phục trắng múa võ tung người đẹp như trong phim, khiến người ta thấy rất mãn
nhãn. Lúc nghỉ giữa chừng, mấy anh chị còn đến bắt chuyện với cậu. Tuy nội dung chủ yếu
xoay quanh Bùi Thư Vũ, nhưng trò chuyện vẫn khá vui vẻ. Sau đó còn có người chủ động
xin kết bạn WeChat với cậu.
Cậu hỏi một chị học trên, chị ấy ban đầu không muốn nói, hỏi sao cậu không trực tiếp đi hỏi
người trong cuộc. Mạnh Dao nói cậu không dám, thế là chị ấy đùa một lúc rồi kể lại đầu đuôi
sự việc.
Chuyện là thế này: trong buổi tập thường kỳ, câu lạc bộ có tiết mục đấu luyện nội bộ, ai
cũng có thể mời bất kỳ người nào trong hội lên đấu giao lưu, nhưng vốn chỉ mang tính chất
giải trí, đánh vài chiêu cho có, ai cũng không quá nghiêm túc. Nhưng hôm đó, một đàn anh
năm hai lại chỉ đích danh Bùi Thư Vũ làm đối thủ luyện tập.Từ khi vào hội đến giờ, Bùi Thư Vũ rất ít nói chuyện với các thành viên, nhưng lại là người
có mặt đều đặn nhất. Chủ tịch và phó chủ tịch đều rất quý anh. Tính cách mỗi người mỗi
khác, có người hướng nội có người hoạt bát, chuyện đó cũng bình thường. Trong hội nam
nữ chia đôi, các bạn nữ lại càng có thiện cảm với anh hơn, thành ra không ai nói xấu anh
cả. Hơn nữa, thực lực của anh cũng rất nổi bật, từ sớm đã từng solo với cao thủ trong hội,
kỹ năng không hề thua kém, cộng thêm khí chất và cách ăn mặc thể hiện rõ anh là người có
điều kiện, rất có thể đã học võ bài bản từ trước, nên sau đó gần như không ai dám rủ anh
đấu nữa.
Không hiểu vì sao hôm ấy đàn anh năm hai kia lại như phát điên, đánh chẳng khác gì kẻ
thù, từng cú từng cú đều nhắm thẳng vào người. Bùi Thư Vũ cũng không lường trước được
đối phương lại hung hăng như vậy, sơ ý một chút liền ăn trọn một cú đá ngang vào chân.
Sau đó hai bên đánh hẳn lên, dù Bùi Thư Vũ cao nhưng lại không lực bằng đối phương,
cuối cùng cả hai đều bị thương. Bùi Thư Vũ còn suýt nữa bị đánh trúng mặt vì tên kia toàn
nhắm vào đầu mà ra đòn.
Chủ tịch hội sợ hết hồn, đến khi hai người gần đánh xong mới dám lên can, mà còn bị đấm
nhầm một cú.
Chuyện kết thúc bằng việc đàn anh kia phải cúi đầu xin lỗi Bùi Thư Vũ. Mặc dù rất vô lý,
nhưng có tin đồn nguyên nhân dẫn đến vụ việc lố bịch đến mức không thể tin nổi như thế là
do bạn trai của đàn anh kia trong lúc làm chuyện giường chiếu đã lỡ miệng khen Bùi Thư
Vũ đẹp trai.
Đúng vậy, đàn anh kia là gay.
Khi bạn trai anh ta đỏ mặt kéo anh ta đến xin lỗi, phản ứng đầu tiên của Bùi Thư Vũ là:
“Đồng tính quả nhiên là có bệnh, bị tâm thần.”
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Dao thì là:
“Cái gì? Đồng tính? Chuyện giường chiếu là sao?”
Ban đầu Mạnh Dao hoàn toàn không biết chuyện này. Hôm đó cậu còn rất vui, vì vừa tham
gia hoạt động tình nguyện, được các cô chú khen ngợi là sinh viên gương mẫu, ngoan
ngoãn, có lòng tốt, có năng lực. Bùi Thư Vũ nhìn thấy bộ dạng tươi rói của cậu liền tức
không chịu nổi. Lúc đi tắm nhìn thấy vết bầm tím do bị đá, anh liền cố ý ngồi trên giường
vén quần lên, không nói gì cả, chỉ im lặng xoa xoa chỗ đó, chờ đến khi Mạnh Dao tự phát
hiện ra. Cậu vừa hỏi, anh liền thản nhiên buông quần xuống, bảo không có gì nghiêm trọng.
Thật ra cũng không nặng lắm, chỉ là da anh trắng nên vết bầm nhìn rõ, nếu là Mạnh Dao
chắc nhìn cũng chẳng ra.
Anh nói không sao, nhưng Mạnh Dao vẫn cố tình lấy thuốc bắt anh bôi. Vị trí đó nằm ở mặt
ngoài giữa đùi, thấy Bùi Thư Vũ bôi thuốc qua loa, Mạnh Dao định ra tay giúp, nhưng nghĩ
thấy hơi kỳ kỳ nên thôi. Dù vậy, ngày nào cậu cũng dặn anh bôi thuốc đúng giờ, cuối cùng
vết bầm bé tí đó bị ép bôi tới năm ngày.Bùi Thư Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ai dám làm tôi không vui? Ngược lại là cậu đấy, tâm trạng tốt
ghê nhỉ, đứng trước cửa ký túc xá cười nói với người ta mãi không chịu đi.”
Mạnh Dao thấy anh nói sai sai, cậu đâu có cười nói gì quá mức, chẳng qua chỉ là giao tiếp
bình thường không phải sao?
Cậu biện hộ cho mình: “Có đâu, chị Tiểu Liễu đưa tôi về, tôi chỉ cảm ơn chị ấy thôi mà.”
Bùi Thư Vũ im lặng một lúc, rồi đột nhiên bắt chước giọng điệu của cậu: “Có đâu, chị Tiểu
Liễu đưa tôi về~”
“…” Mạnh Dao ngơ ngác, “Cậu làm gì vậy…”
“Làm gì là làm gì? Tôi không có ô, sao cậu không hỏi tôi làm sao mà về?”
“Hả?” Mạnh Dao cúi đầu nhìn, nhỏ giọng đáp, “Chẳng phải cậu đang cầm ô sao…”
“Cái này là tôi tự mua,” Bùi Thư Vũ không biết đang giận cái gì, “Cậu thật tốt số nha, còn
được người ta đưa về tận nơi.”
Thật ra không phải vậy, bên câu lạc bộ của anh cũng có mấy bạn nữ định tiễn anh, nhưng
ký túc xá hai bên cách xa nhau quá, không tiện. May mà bạn nữ ấy đi cùng bạn cùng phòng,
hai người đều có ô. Lúc định cho mượn ô, Bùi Thư Vũ sợ phiền phải trả lại sau. Anh hay
quên, cũng lười nhớ mấy chuyện vụn vặt, nên bảo bạn ấy đưa mình đến siêu thị gần đó rồi
tự mua một cái, sau đó còn chuyển cho cô ấy hai trăm tiền cảm ơn.
Mạnh Dao há miệng, không biết nên nói gì, nhưng thấy Bùi Thư Vũ có vẻ thật sự để bụng.
Cậu gãi đầu, mặt mày khổ sở, rồi bỗng lóe lên một ý tưởng, đôi mắt sáng rỡ nhìn anh, giọng
đầy hy vọng hỏi:
“Vậy… sau này mỗi lần trời mưa, tôi sẽ ra đón cậu nhé? Tôi lúc nào cũng mang theo ô,
được không?”
Bùi Thư Vũ đứng khựng lại trên bậc thang, nhìn chăm chú vào mặt cậu một hồi lâu, cuối
cùng mới “hừ” một tiếng:
“Là cậu tự nói đấy nhé, tôi đâu có ép cậu.”
Mạnh Dao gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng, là tôi tự nói!”
Bùi Thư Vũ đi thêm vài bước, gần tới cửa ký túc xá thì lại đột nhiên dừng lại.
Lần này Mạnh Dao kịp thời phanh lại, nghe thấy anh nói:
“Nói là phải làm, tôi ghét nhất là người nuốt lời.”
Mạnh Dao lập tức nghiêm túc: “Đừng ghét tôi.”
“Tôi sẽ làm thật tốt.”