Bị Bạn Cùng Phòng Hiểu Lầm Thì Phải Làm Sao? - Chương 10
Việc Bùi Thư Vũ quay lại ký túc xá đánh dấu sự khởi đầu thực sự cho cuộc sống đại học
của Mạnh Dao. Vì có một vài nhiệm vụ tập thể bắt buộc phải hoàn thành, cuối cùng cả bốn
người bọn họ cũng có một nhóm chat dành riêng cho bạn cùng phòng. Lương Vũ Phi và Từ
Chính Hoa cũng giao lưu với họ ngày càng nhiều hơn. Mặc dù Bùi Thư Vũ vẫn giữ bộ dạng
lạnh nhạt, chẳng buồn để tâm đến ai, nhưng dưới sự kiên trì không mệt mỏi của Mạnh Dao,
cuối cùng vào một buổi sáng nào đó, anh cũng đồng ý cùng cậu xuống căn-tin ăn cơm, dù
nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ miễn cưỡng.
Để Bùi Thư Vũ có được một trải nghiệm tốt nhất, Mạnh Dao còn cố tình chọn thời điểm buổi
chiều thứ 6. Cậu đã quan sát kỹ rồi, vào thời điểm đó, lượng người trong căn-tin là ít nhất.
Bởi vì gần cuối tuần, ai cũng muốn tự thưởng cho mình một chút, ăn thứ gì ngon ngon để
bù đắp cho năm ngày dậy sớm đi học liên tục. Mà như vậy thì căn-tin đương nhiên không
phải lựa chọn hàng đầu nữa, chưa kể còn rất nhiều người đi chơi bên ngoài, lượng người
giảm hẳn đi không ít.
Tuy không hẳn là cơm ở căn-tin dở, nhưng chính cái không khí và hoàn cảnh đó khiến
người ta không có cảm giác “thư giãn cuối tuần”. Thế nhưng, với Mạnh Dao thì đây lại là
khoảng thời gian yêu thích nhất, bởi vì mấy cô chú chia cơm vào thứ 6 thường hay “rộng
rãi” hơn, cho cậu nhiều đồ ăn hơn một chút.
Người ít thì không quá chen chúc, cũng chẳng phải xếp hàng dài, còn có thể chọn được chỗ
ngồi tương đối đẹp.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thư Vũ xuống căn-tin, lúc quẹt thẻ không thành công mới phát hiện
trong thẻ của anh chẳng còn lấy một xu, vì vốn dĩ không hề có ý định tới đây nên chưa từng
nạp tiền vào.
May mà Mạnh Dao đứng ngay phía sau, chẳng cần anh mở miệng, cậu đã chủ động quẹt
thẻ giúp anh. Bùi Thư Vũ không khó để nhìn thấy gương mặt có phần ngốc nghếch trên thẻ
sinh viên của Mạnh Dao.
Trông cũng không khác bây giờ là mấy, có chăng chỉ là tóc lúc đó dài hơn một chút, nhưng
sự thay đổi ấy cũng có thể xem như không đáng kể. Trong khoảnh khắc ấy, Bùi Thư Vũ tự
hỏi, phải chăng Mạnh Dao hồi cấp ba cũng đã trông như vậy rồi?
Hay là… trước đây cậu ta sống như thế nào?
Thấy Bùi Thư Vũ quay sang nhìn mình, Mạnh Dao liền vội hỏi có chuyện gì sao, nhưng đối
phương lại không đáp lời, chỉ bưng khay cơm rời đi. Mạnh Dao cũng chỉ còn cách vội vàng
chọn món rồi chạy theo.
Đã là cuối tháng 11. Nếu ở quê của Mạnh Dao, có lẽ chỉ cần khoác thêm một lớp áo mỏng
bên ngoài áo thun là đủ để chống lại cái lạnh của cuối thu. Nhưng giờ cậu đang ở Bắc Kinh,
chiếc áo khoác cũ vốn chẳng còn khả năng giữ ấm nữa đã hoàn toàn không thể chống lại
cái lạnh nơi thủ đô vào cuối thu. Nhất là sau 5 giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn, hơi ấm phả ra
từ mặt đất cũng dần tan biến, nhiệt độ lúc đó có thể hạ xuống dưới 10 độ.Mạnh Dao buộc phải mặc chiếc áo len cũ mang từ nhà lên, màu xanh dương đậm, trông hơi
cổ lỗ sĩ. Chính tay Hồ Lan đan, nhưng đừng hiểu lầm, không phải đan riêng cho cậu đâu. Đó
là chiếc áo anh trai cậu từng mặc khi học đại học. Sau đó áo bị xù lông, anh trai không
muốn mặc nữa, Hồ Lan liền giữ lại cho cậu dùng.
Vậy là, nó trở thành “áo mới” của Mạnh Dao.
Mạnh Dao có rất, rất nhiều chiếc “áo mới” như vậy.
Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Những bạn đồng lứa ở quê cậu cũng chẳng khá
hơn gì. Cậu với anh trai đều là con trai, tuy cách nhau năm tuổi, nhưng một người hai mươi
mấy, một người mười mấy, chiều cao thể hình đâu khác nhau là bao. Miễn cưỡng mặc vào
là được rồi. Dù sao Mạnh Dao cũng là em, có rộng thì cũng chỉ là hơi rộng một chút, mặc
cũng chẳng sao.
Mạnh Dao còn nhớ lúc mình được cho chiếc áo len đó, cậu đã cảm thấy mình lời to rồi. Vì
áo chỉ hơi xù lông một chút, nhìn tổng thể vẫn có thể tạm coi là một chiếc áo “mới” thực thụ,
cậu không hiểu vì sao thứ tốt như vậy mà anh trai lại không cần nữa. Mùa đông năm đó,
cậu mặc chiếc áo len ấy rất nhiều lần. Tuy là do thấp hơn nên áo hơi rộng, nhưng Mạnh
Dao chẳng thấy có gì đáng ngại – áo rộng càng tốt, còn có thể nhét thêm mấy lớp đồ bên
trong.
Nhưng bây giờ, Mạnh Dao mười chín tuổi, vẫn mặc chiếc áo len ấy, lại là một kiểu không
vừa vặn khác. Áo bị co lại, còn cậu thì cao lên, bên trong áo giờ chỉ vừa đủ để mặc thêm
một chiếc áo thun ngắn tay.
Mạnh Dao luôn mặc những thứ không vừa người.
Áo quần, giày dép, rất nhiều thứ, cậu đã quá quen rồi.
Vì từ nhỏ đến lớn vẫn như thế, nên Mạnh Dao chưa từng cảm thấy điều đó là bất công.
Mạnh Dao đi theo sau Bùi Thư Vũ. Anh chọn một góc khá khuất trong căn-tin, Mạnh Dao tự
giác ngồi đối diện anh. Cậu hơi căng thẳng, cứ nhìn Bùi Thư Vũ mãi. Anh chưa ăn ngay, mà
rút điện thoại ra bấm bấm vài cái, rồi nhanh chóng bực bội vứt luôn điện thoại sang cho
Mạnh Dao.
Mạnh Dao nhanh tay chụp lấy, suýt nữa làm đổ cả khay cơm của mình. Còn chưa kịp hỏi,
Bùi Thư Vũ đã lạnh nhạt lên tiếng: “Cái này nạp tiền thế nào?”
Mạnh Dao lập tức hiểu ra, thẻ sinh viên phải nạp tiền thông qua một phần mềm riêng, mà
Bùi Thư Vũ chắc chắn là chưa từng đọc sổ tay sinh viên, phần mềm còn chưa tải, đương
nhiên chẳng biết nạp kiểu gì.
Nhưng chiếc điện thoại này… hoàn toàn khác với chiếc Android của Mạnh Dao, cậu không
quen sử dụng. Loay hoay mãi mới tìm được chỗ tải ứng dụng, may mà lần này Bùi Thư Vũ
không thúc giục, vẫn bình thản ăn những món trong khay cơm của mình. Mạnh Dao vừa đợi
phần mềm tải xong, vừa lén quan sát sắc mặt anh, sợ rằng đồ ăn không hợp khẩu vị lại
khiến anh nổi giận như lần trước.Phần mềm tải khá nhanh, Mạnh Dao định trả điện thoại lại, ai ngờ Bùi Thư Vũ lười đến cả
việc đăng ký đăng nhập, không nhận máy mà lại đưa luôn cả thẻ sinh viên cho cậu: “Cậu
làm hết đi, nạp đại vào là được.”
Mạnh Dao đành nhận lấy thẻ, theo số học sinh trên đó mà nhập vào từng con số một. Điều
này cũng đồng nghĩa với việc không thể tránh khỏi việc nhìn thấy ảnh thẻ sinh viên của Bùi
Thư Vũ.
Đẹp.
Nhưng vẫn khác bây giờ một chút. Khi ấy còn mang nét ngây ngô của thiếu niên, chỉ là đôi
mày cau lại đầy cáu kỉnh thì vẫn y chang, toát lên vẻ “đừng ai đến làm phiền tôi” rất rõ ràng.
Điện thoại của Bùi Thư Vũ dùng rất mượt, chẳng hề giật lag gì, Mạnh Dao thao tác cực kỳ
trơn tru, chẳng mấy chốc đã giúp anh đăng ký tài khoản. Nhưng đến khi nạp tiền thì gặp khó
khăn. Bùi Thư Vũ nói “nạp đại vào”, nhưng là bao nhiêu? Mạnh Dao nạp 500 là đủ dùng cả
tháng, nhưng Bùi Thư Vũ thì khác, bữa cơm này đã tốn của Mạnh Dao ba, bốn chục, theo
cái đà này thì 500 chắc chưa đủ anh xài trong một tuần.
“Hay nạp một nghìn?” Mạnh Dao không chắc chắn, quay đầu hỏi.
Tưởng Bùi Thư Vũ sẽ thấy ít, ai ngờ anh vẫn chỉ buông một câu “tuỳ cậu”, thế là Mạnh Dao
nhập số 1000, chuẩn bị trả lại điện thoại khi màn hình hiện khung yêu cầu mật khẩu thanh
toán.
“980128.”
Bùi Thư Vũ đột nhiên đọc một dãy số. Mạnh Dao ngớ người, chưa kịp hiểu, thì anh đã lườm
cho một cái: “Mật khẩu đấy, đồ ngốc.”
“Ồ ồ.” Mạnh Dao vội làm theo, nhập xong mật khẩu và thanh toán thì chợt thấy có gì đó
không đúng lắm.
Có lẽ vì nghèo, Mạnh Dao luôn rất xem trọng tiền bạc. Ba mẹ cậu cũng thường căn dặn từ
nhỏ, phải giữ cẩn thận số tiền mang theo. Dù khoản tiền ấy ít đến mức nếu có cướp ghé
qua chắc còn bố thí cho cậu vài đồng lẻ, nhưng điều đó không ngăn Mạnh Dao hình thành ý
thức bảo vệ tài sản. Nhất là trong thời đại công nghệ, mật khẩu thanh toán quan trọng thế
nào chắc không cần cậu phải nói thêm. Vậy mà Bùi Thư Vũ lại không chút phòng bị đọc ra
cho cậu biết, khiến Mạnh Dao không khỏi suy nghĩ – phải chăng là do anh quá giàu nên
chẳng thèm bận tâm mấy đồng bạc lẻ, hay là… địa vị của cậu trong lòng anh đã cao hơn
một chút?
Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu là Mạnh Dao, ngay cả khi đối phương là bạn thân nhất của
cậu trên thế giới, cậu cũng sẽ không tiết lộ mật khẩu như vậy cho người đó.
Hoặc cũng có khả năng khác, đó chính là trong mắt Bùi Thư Vũ, Mạnh Dao quá mức hiền
lành, quá mức thật thà, căn bản không giống người có gan làm chuyện xấu.
Mạnh Dao còn đang nghĩ ngợi, thì thấy Bùi Thư Vũ nhíu mày, gạt hết đám tôm luộc trong
khay sang đĩa cậu. Mạnh Dao không kịp phản ứng, đành trơ mắt nhìn những con tôm đỏ auấy lấp đầy cả phần cơm của mình, khiến mấy món rau bên dưới gần như biến mất không
thấy.
Bùi Thư Vũ bĩu môi: “Tôi không ăn tôm còn vỏ.”
Mạnh Dao gãi đầu: “Vậy… tôi bóc cho cậu nhé?”
Bùi Thư Vũ liền mắng: “Ghê chết được, ăn phần cậu đi, đừng có bóc cho tôi, lắm lời quá,
nói rồi là không ăn.”
Mạnh Dao vội cúi đầu, bắt đầu ăn chỗ tôm mà cậu vốn hiếm khi có dịp được ăn. Vị rất ngon,
thịt tươi mềm ngọt, ngay cả lớp vỏ mà Bùi Thư Vũ không ưa, Mạnh Dao cũng thấy nhai giòn
giòn rất thú vị.
Vỏ còn mềm như thế mà Bùi Thư Vũ vẫn không ăn, cậu chỉ có thể quy cho bệnh thiếu gia có
quá nhiều vấn đề. Mà lại còn nói “ghê”, chẳng lẽ anh không biết căn-tin có găng tay dùng
một lần à?
Thế nhưng, ngon thì ngon, Mạnh Dao lại thấy day dứt vì bữa ăn hôm nay tiêu tốn quá nhiều.
Nếu số tôm này lọt vào bụng Bùi Thư Vũ thì cậu chẳng thấy sao cả, đãi thiếu gia một bữa,
tất nhiên phải đãi món ngon. Dù sao ở ký túc xá, cậu cũng ăn không ít cơm nhà họ Bùi.
Không phải cậu đòi ăn, mà là Bùi Thư Vũ đưa cho, lý do thì đủ cả. Hôm nay chú Trương
mang thừa, ngày mai món này anh không thích, anh nói nếu cậu không ăn thì giúp anh vứt
đi. Mạnh Dao làm sao nỡ vứt những món ăn đẹp đẽ như vậy, thế là… cứ thế ăn nhiều lần.
Nhưng dù không có những bữa ấy, Mạnh Dao cũng sẵn lòng chi tiền mời Bùi Thư Vũ ăn
ngon. Có điều hiện giờ chính mình lại ăn số tôm đó, cậu liền thấy tội lỗi. Cứ như là ba, bốn
chục đồng kia do cậu bỏ ra vậy, một bữa cơm làm sao dám tiêu đến mức đó chứ, quá tội lỗi
rồi – Mạnh Dao nghĩ như thế.
Cũng không thể trách cậu. Hồ Lan luôn lải nhải bên tai cậu chuyện nhà nghèo, nào là mua
cái này hết bao nhiêu, mua cái kia hết bao nhiêu… Mạnh Dao ghi nhớ trong lòng, mỗi lần
tiêu xài nhiều một chút đều cảm thấy bất an theo phản xạ.
Dù là sau khi lên Bắc Kinh học, cậu cũng chưa từng sống một ngày xa hoa nào. Ngày nào
cũng đi làm thêm, không làm thì đói, vì nhà chẳng có tiền gửi lên. Hồ Lan thì bảo: “Ông bà
nội con bệnh hoài phải tốn tiền thuốc, con biết rồi đấy, em gái con học cấp ba cũng tốn kém,
anh hai con mới đi làm, chẳng có tiền đâu, giờ còn có bạn gái nữa, ba mẹ phải đỡ đần thêm
chứ, không người ta lại chê. Rồi nhà mình đang xây nhà mới, đâu đâu cũng cần tiền. Mà
con thì vào đại học rồi, lại còn ở Bắc Kinh, việc làm nhiều mà, còn có học bổng với trợ cấp
nữa đúng không? Hồi anh hai con đi học cũng có mà, con không được thua anh con đâu. Ở
ngoài phải tự lo cho bản thân, nếu thực sự hết tiền rồi hãy nói ba mẹ biết.”
Mạnh Dao là đứa hiểu chuyện như thế, nghe những lời ấy thì làm sao còn dám mở miệng
xin tiền. Cậu đã trưởng thành rồi, suốt mười mấy năm trước đều tiêu tiền của gia đình – dù
thật ra là con số ít ỏi, chẳng lẽ đại học bốn năm cũng vẫn còn dựa dẫm sao? Mạnh Dao
nghĩ đến là thấy đỏ mặt.
Vì vậy, không làm thêm thì sẽ chết đói, tiền đăng ký nhập học còn là đi vay từ quỹ hỗ trợ
sinh viên.Cho nên, bữa tôm hôm nay khiến Mạnh Dao cảm thấy bất an vô cùng.
Có lẽ, bữa sau, bữa sau nữa, cậu phải ăn mì gói để bù lại mới được.
Điều duy nhất khiến cậu thấy an ủi là lần này Bùi Thư Vũ có vẻ khá hài lòng với căn-tin,
không giống lần đầu tháng 9 ăn xong liền nổi giận bỏ đi. Thậm chí, anh còn tỏ ý khen ngợi
món rau cần xào thịt heo, một món rất bình thường.
Bữa ăn này kéo dài một lúc, trải nghiệm của Mạnh Dao rất tốt. Nếu không có những ánh
mắt thỉnh thoảng lia tới từ xung quanh, thì càng hoàn hảo.
Bởi vì để ăn, Bùi Thư Vũ phải tháo khẩu trang. Mạnh Dao không hề biết bạn cùng phòng
của mình thực ra cũng khá nổi tiếng ở trường.
Thông thường, đại học không giống cấp ba, chỉ cần chuyện cỏn con là có thể lan truyền
khắp trường, phần lớn sinh viên chỉ quan tâm đến chuyện phiếm trong trường, kiểu như trai
xinh gái đẹp. Nhưng nay mạng xã hội phát triển, nào là group, là wall, là diễn đàn, Weibo,
video clip các kiểu, tốc độ lan truyền nhanh chóng đến đáng sợ. Cuộc sống sinh viên cũng
cần có “tin tức” để buôn chuyện giờ nghỉ, vì vậy, kiểu người như Bùi Thư Vũ, thực sự rất nổi
tiếng trong trường.
Mạnh Dao biết những ánh mắt đó không phải nhìn mình, máy ảnh cũng chẳng nhằm vào
gương mặt cậu, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Hôm nay Bùi Thư Vũ mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ sẫm, bên trong là áo thun
trắng ngắn tay, phía dưới là chiếc quần jeans dài màu xanh nhạt có hai vết rách không đối
xứng ở hai bên. Diện tích mấy vết rách không lớn, ở giữa còn có chỉ trắng nối lại, không hề
để lộ hẳn da thịt. Dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng. Mạnh Dao không rành mấy về
hàng hiệu, nhưng Lương Vũ Phi đã từng bàn luận về đôi giày này trong ký túc, ngay trước
mặt Bùi Thư Vũ, còn nói thẳng rằng đôi giày này không bán ở trong nước, cầu còn chẳng
được, đừng nói là mua được. Cụ thể là hãng gì thì Mạnh Dao không nhớ nổi, chỉ biết chắc
là rất đắt, đắt đến mức có lẽ cả tháng cậu đi làm thêm cũng không đủ để mua một phần nhỏ
của đôi giày ấy.
Bộ đồ này thật ra nhìn hơi giống kiểu dân chơi ngoài phố, đó là nhận xét của Mạnh Dao. Vì
trước đây cậu từng thấy mấy đứa con trai nhuộm tóc vàng trong thị trấn cũng ăn mặc kiểu
tương tự, nhưng tụi đó mặc toàn đồ rẻ tiền, làm sao so được với chất vải cao cấp tiền triệu
của đại thiếu gia. Hơn nữa, cộng thêm vóc dáng và chiều cao của Bùi Thư Vũ, cả bộ đồ
được anh mặc lên lại có khí chất như người mẫu trình diễn trên sàn catwalk.
Còn nhìn lại bản thân mình, Mạnh Dao mặc toàn đồ cũ, lần đầu tiên cậu cảm thấy ngại
ngùng vì những thứ gọi là “vật ngoài thân” này. Cậu không hề ghen tị với Bùi Thư Vũ, mà
chỉ cảm thấy mình đi bên cạnh anh dường như đang kéo thấp đẳng cấp của anh xuống.
Mạnh Dao bắt đầu thấy tự ti.
19 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác như vậy.
Nhưng hình như Bùi Thư Vũ chẳng để ý đến những ánh mắt xung quanh. Anh vẫn bình thản
chờ Mạnh Dao giải quyết hết đám tôm luộc kia. Ăn xong, hai người đi rửa tay, lúc rời khỏicăn-tin, dọc đường vẫn có vài sinh viên bất ngờ quay đầu nhìn lại. Mạnh Dao bỗng thấy
căng thẳng, rồi theo bản năng rón rén đi sát lại gần Bùi Thư Vũ, cố gắng để anh che chắn
mình một chút, dù biết rõ mấy ánh mắt đó không phải dành cho cậu.
Có thể Bùi Thư Vũ cũng nhận ra điều đó, nhưng anh chẳng hề chiều theo hành động của
Mạnh Dao, mà lạnh lùng nói: “Cậu định làm đà điểu à? Mới tí tuổi đầu đã muốn được đưa đi
bệnh viện nắn lại cột sống à? Vốn chẳng cao mấy, còn định rụt thêm vài phân nữa hả? Nếu
đã như thế thì tôi giới thiệu luôn bác sĩ chuyên môn cho cậu, sớm muộn gì cũng cần dùng
thôi.”
Không thể không thừa nhận, lời nói của Bùi Thư Vũ rất chướng tai, nhưng lại cực kỳ hiệu
quả. Mạnh Dao bị anh doạ cho sợ, lập tức nghĩ tới mấy ông bà già lưng còng và cả những
bạn cùng tuổi trong làng không biết vì sao lại gù lưng – nhìn không đẹp chút nào, còn khó
chịu nữa. Nghĩ thế, cậu liền vội vàng thẳng lưng lên.
Lúc này Bùi Thư Vũ đã đeo khẩu trang lại, Mạnh Dao không nhìn rõ gương mặt anh, tầm
mắt bị đôi khuyên tai bên trái thu hút. Cậu nhìn chằm chằm vào đó vài giây, rồi bỗng lên
tiếng thắc mắc: “Sao cậu cứ đeo khẩu trang mãi thế? Có gì đâu phải che đâu nhỉ? Hay là
cậu thấy trong không khí có mùi gì khó chịu à?”
Đó là lời giải thích hợp lý nhất mà Mạnh Dao có thể nghĩ ra, dù bản thân cậu cũng thấy hơi
vô lý. Bắc Kinh tuy bụi nhiều, chất lượng không khí cũng không phải xuất sắc, nhưng cũng
chẳng đến mức có mùi gì lạ lắm. Trong trường thì toàn là mùi hoa thơm, nhưng giờ hoa
cũng gần rụng hết rồi. Chẳng lẽ anh bị dị ứng gì sao?
Bùi Thư Vũ liếc cậu một cái, không trả lời, ngón tay thon dài thao tác mấy lần trên màn hình
điện thoại, sau đó quay sang nói với Mạnh Dao:
“Đưa điện thoại của cậu đây.”
Mạnh Dao có chút mơ hồ, nhưng vẫn đưa máy cho anh. Bùi Thư Vũ bật màn hình, rồi lại
yêu cầu cậu mở khoá. Chiếc điện thoại cùi bắp của Mạnh Dao không có chức năng mở
khoá vân tay, cậu đành vẽ một đường hình giống như chữ Z lẫn L ngay trước mặt anh, như
kiểu đáp lễ lại chuyện mật khẩu lúc nãy.
Ngay sau đó, cậu thấy Bùi Thư Vũ không nói không rằng liền mở ngay ứng dụng WeChat
của mình, bấm vào khung trò chuyện với chính anh. Mạnh Dao nhìn thấy một tin nhắn có
nền vàng cam hiện lên.
Ngón tay cái của Bùi Thư Vũ nhấn một cái, tiền được nhận.
Mắt Mạnh Dao trợn to.
Chữ “10.000” đập thẳng vào mắt, chói lòa như đèn pha. Lần cuối cùng cậu nhận “khoản tiền
lớn” là tiền lương kế toán siêu thị gửi cho, nhưng khi đó cũng chỉ hơn hai nghìn một chút mà
thôi.
“Cậu… cậu chuyển tiền cho tôi hả?” Mạnh Dao gần như không tin vào mắt mình.
“Tiền cơm.” Bùi Thư Vũ quăng điện thoại lại cho cậu, rồi nói thêm:
“Điện thoại cùi gì đâu, nhận có mỗi khoản tiền mà quay mãi không xong.”“Nhưng mà nhiều quá rồi…,” Mạnh Dao bắt đầu rối loạn, cậu chưa từng thấy nhiều tiền như
vậy một lần trong đời, “Tôi không nhận được đâu, để tôi chuyển lại cho cậu…”
Vừa dứt lời đã bị Bùi Thư Vũ gõ một cái lên đầu: “Chuyển cái gì mà chuyển, tôi cần tiền của
cậu chắc? Với lại không phải chỉ một bữa thôi à? Để đấy sau này dùng tiếp không được à?
Coi như là phí ‘đồng hành ăn uống’.”
Mạnh Dao ôm đầu, ngẩn người ra. Cậu đúng là thích tiền thật, nhưng kiểu tiền này thì cậu
không dám nhận đâu. Thế nhưng Bùi Thư Vũ đã nói “để sau này dùng tiếp”, vậy chẳng phải
là ngầm thừa nhận sau này sẽ còn đi ăn với cậu rất nhiều lần sao? Bùi Thư Vũ lại không
thiếu tiền, hôm nay chẳng qua là tình huống bất ngờ nên mới dùng thẻ của cậu, dù sau này
họ có đi ăn nhiều lần, thì chuyển hẳn một vạn đồng cũng quá nhiều rồi chứ. Nhưng nhìn vẻ
mặt của Bùi Thư Vũ, Mạnh Dao hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện chuyển tiền lại nữa.
Còn nói là phí đồng hành? Rõ ràng là Mạnh Dao van nài Bùi Thư Vũ đi cùng đến căn-tin ăn
cơm, nếu nói phí “đồng hành ăn uống” thì cũng phải là cậu trả cho anh mới đúng.
Bảo sao anh hai luôn nói thành phố lớn nhiều cơ hội, thì ra “nhiều cơ hội” là như thế này
đây.
Mạnh Dao ngốc nghếch hỏi anh: “Vậy có nghĩa là sau này tụi mình sẽ luôn ăn cơm cùng
nhau đúng không?”
“Ngoài tôi ra, còn ai thèm ăn cơm với cậu nữa?”