BẠN TRAI TÔI THUÊ HOÀNG TỬ KINH THÀNH HÔN TÔI. SAO, HỐI HẬN RỒI? - Chương 3
- Home
- BẠN TRAI TÔI THUÊ HOÀNG TỬ KINH THÀNH HÔN TÔI. SAO, HỐI HẬN RỒI?
- Chương 3 - Đến đây, hôn tôi
Không ngủ chay.
Vậy có phải là chỉ ngủ với người có gì đặc biệt?”
Chưa đợi Nguyễn Lê phản ứng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên.
“Đến đây, hôn tôi.”
Nguyễn Lê đột ngột ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Thời Úc
Người đàn ông ngồi trên sofa, dáng vẻ lười biếng và lạnh lùng, như thể sinh ra đã mang vẻ quý phái
Nguyễn Lê vừa mới cắn đứt niêm mạc miệng, vẫn giữ được chút tỉnh táo, nhưng giờ cảm thấy mọi thứ bắt đầu mơ hồ, đấu tranh với ý thức duy nhất còn lại trong cô.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Cô quay đi, cố gắng nhìn vào những bình luận để chuyển hướng sự chú ý
【A a a ! Cảm giác S mạnh quá! Cả người mềm nhũn chỉ qua màn hình thôi!】
【Chết tiệt, một người đàn ông gợi cảm như vậy thực sự là một người qua đường??!】
【Mạnh mẽ đề xuất đưa vào hậu cung của tiểu bảo!】
【He he, tôi đã chỉnh độ sáng màn hình lên tối đa, phát hiện Thời Úc mặc áo sơ mi và quần lót! Quá khéo!】
【Nói đến chuyện lớn——】
【Nữ phụ chắc không có phản ứng gì chứ?】
Những bình luận này khiến người ta cảm thấy lo lắng
Không thể bình tĩnh nổi.
Cho đến khi một bình luận khác xuất hiện.
【Yên tâm, tối nay là tình huống quan trọng, nữ phụ chắc chắn sẽ bị hạ gục, thuốc của nam phụ mạnh lắm, không làm sẽ chết! Chỉ chờ cô ta rời khỏi phòng, sẽ bị nam phụ đụng phải, cô ta sẽ phải cầu xin nam phụ ,anh ta sẽ ghi lại video và công khai xử lý cô ta trong đám cưới!】
Nguyễn Lê: Bình tĩnh lại rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, cơ thể căng thẳng, tiến lại gần Thời Úc:
“Anh không bị bệnh chứ?”
“Em là khách hàng đầu tiên của tôi.”
Người đàn ông cười nhẹ:”Muốn kiểm tra hàng trước không?”
Kiểm tra hàng…
Nguyễn LLê không hiểu, nhưng nhìn đôi môi khép mở của anh. Cô muốn hôn. Cô nghĩ vậy và cô cũng làm vậy.
Khi cảm nhận được sự tiếp xúc từ đôi môi, ánh mắt của Thời Úc trở nên sâu thẳm.
Chưa kịp đẩy cô ra. Một giọt nước mắt ẩm ướt rơi xuống mặt anh.
Ánh mắt dần lấy lại tiêu điểm đối diện là một đôi mắt ướt đẫm. Rõ ràng người bị chiếm lợi thế là anh, vậy mà cô lại khóc đến đau lòng như thế. Anh không tức giận mà bật cười, hỏi:
“Em khóc cái gì vậy?”
“Em…”
Nguyễn Lê lau nước mắt, lúc này mới nhận ra mình đã khóc, thành thật đáp:
“Có lẽ là vì quá kích thích.”
“Chỉ thế này mà đã kích thích sao?”
“……” Nguyễn Lê cảm thấy ngượng ngùng, đôi mắt trở nên đỏ hoe.
Phó Thời Úc dễ dàng nhìn thấu sự bối rối và hoảng loạn trong cô. Người này không biết từ đâu xuất hiện, lại hiểu lầm anh là người bị lợi dụng thực sự cần dạy cho một bài học.
“Tôi còn có thứ thú vị hơn.” Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng. “Muốn thử không ?”
Trong không gian tĩnh mịch, thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào bất chợt len lỏi, vương vấn nơi đầu mũi, lúc rõ ràng, lúc mơ hồ, khẽ khàng dẫn dụ anh tiến sâu hơn.
Cảm giác trêu chọc dần dần biến thành một ý định khác.
Anh muốn cô khóc nhiều hơn nữa.
Anh nghĩ thế,và cũng làm thế.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng đã lên tới đỉnh trời.
Ánh đèn cảnh quan của thành phố tắt dần, trên mặt sông dâng lên làn sương mù ẩm ướt, làm mờ đi những ánh đèn đường vàng cam hai bên, giống như người cận thị tháo kính ra, ánh nhìn trở nên mờ nhạt, rồi nở rộ những đóa pháo hoa trước mắt.
Nguyễn Lê cuộn mình trên giường, làn da trắng muốt nổi bật trên nền ga trải giường sẫm màu, cơ thể cô tràn ngập mùi hương quen thuộc từ Thời Úc.
Bất giác, cô nhớ đến câu thoại kinh điển của thái y Ôn: “Rượu ngày hôm ấy chưa đủ để ta động lòng.” Nguyễn Lê cảm thấy bối rối.
Thực ra, cô đã từng thích Giang Tứ Ngôn.
Khi mới đến Hải Thành, rất nhiều người gọi cô là “đồ nhà quê”.
Mỗi lần đối mặt với những lời chế giễu và sự xô đẩy của họ, Giang Tứ Ngôn sẽ đứng ra bảo vệ cô
Dù bị mù mặt, không nhớ được khuôn mặt của Giang Tứ Ngôn nhưng cô lại nhớ rõ cảm giác ấm áp từ đôi tay kéo cô, khiến cô cảm thấy được kết nối chặt chẽ với thành phố lạ lẫm này.
Nhưng vừa rồi…
Âm thanh nước chảy từ phòng tắm vang lên đều đặn khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.
Vừa rồi cô ấy đã làm gì?
Nguyễn Lê vội vàng mặc chiếc váy lung tung, lấy ra một nghìn tệ đặt lên đầu giường. Cố nén cơn đau nhức ở chân, cô rời khỏi phòng.
【Cảnh vừa rồi đâu? Chẳng lẽ là vì lý do gì mà SVIP tôn quý của tôi không được xem?】
【Nữ phụ tự sướng xong rồi, bỏ mặc Thời Úc sao? 】
【Không hài lòng! Tôi muốn nữ phụ phải bị ngược thê thảm, sao lại được soái ca chăm sóc thoải mái thế chứ?】
【Cười chết, Thời Úc còn chưa biết cô ta đi mất, mà lại để người mang ô nhỏ tới!】
Nguyễn Lê thậm chí chẳng có tâm trạng để đọc những bình luận đó. Cô gọi một chiếc xe công nghệ và quay trở về nhà họ Nguyễn.
Lúc hai giờ sáng, nhà họ Nguyễn vẫn sáng đèn.
Cả gia đình cùng tụ tập quanh Nguyễn Bảo Châu.
“Bảo Châu của chúng ta lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng. Chỉ cần thiếu gia nhà họ Phó chú ý đến con, chắc chắn sẽ thích con.”
“Nghe nói thiếu gia nhà họ Phó không tới là vì có việc đột xuất thôi.”
“Vài ngày nữa là sinh nhật phu nhân họ Phó, bà ấy đã mời cả nhà chúng ta tham dự. Thiếu gia nhà họ Phó chắc chắn sẽ có mặt. Lúc đó, cậu ấy chắc chắn nhận ra con là ‘ánh trăng sáng’ trong lòng cậu ấy.”
“Nghe nói phu nhân họ Phó rất yêu thích những món đồ cổ. Mẹ đã đặc biệt nhờ người mua một chiếc đồ sứ thời Tống để con tự tay tặng bà ấy. Chắc chắn bà ấy sẽ rất quý trọng.”
Nguyễn Bảo Châu lúc này mới nở nụ cười sau khi lau nước mắt.
Ở lối vào, Nguyễn Lê đứng trong bóng tối mờ mịt dưới ánh đèn. Trông cô giống như một con chuột đang lén lút dòm ngó hạnh phúc của người khác.
Cô không muốn quấy rầy những khoảnh khắc ấm áp của gia đình bốn người, nên khi đóng cửa đã cố gắng không gây ra tiếng động. Nguyễn Bảo Châu liếc mắt qua, thấy một bóng dáng mờ mờ ở cửa, liền ngọt ngào nói:
“Ba mẹ, hai người không cần làm chiều chuộng con đến mức này đâu, con sợ chị sẽ không vui.”
Anh trai nhíu mày, hỏi: “Chị lại bắt nạt em rồi, phải không?”
“Không… không có đâu… Là hôm qua con xin mượn chị sợi dây chuyền, nhưng chị hiểu lầm, tưởng rằng con muốn cướp đồ của chị.”
“Vậy mà còn bảo không?”
Anh trai tức giận nói:
“Phải nói rằng bà nội cũng thiên vị, rõ ràng em xứng đáng với sợi dây chuyền hơn!”
“Thế mà bà lại đưa cho Nguyễn Lê, bảo rằng em ấy lớn lên ở quê, không giống như em thường xuyên phải tham dự các buổi tiệc, bình thường cũng chẳng cần dùng đến món trang sức đắt tiền như vậy.”
“Lúc trước, cô ấy thậm chí chịu cưới một người tàn tật, đúng là vì muốn trèo cao mà mất cả lý trí.
“Nó theo đuôi Giang thiếu suốt bốn năm, nhưng người ta chẳng nói một lời sẽ cưới cô ấy, hoàn toàn vô dụng.”
“ Nếu biết Giang thiếu có thể đứng dậy được, thì đã chẳng đưa cô ấy về đây rồi! “
Anh trai càng nói càng tức. Anh ta lại tiếp lời: “
Bảo Châu, em đợi đó, anh sẽ đi vào phòng cô ta ngay bây giờ, lấy sợi dây chuyền của cô ta rồi tặng cho em.”
“ Như vậy không ổn đâu. “
“Không có gì là không ổn cả.”
Ba lên tiếng: “Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà. Bảo Châu là phúc tinh của nhà chúng ta, từ khi nhận nuôi Bảo Châu thì trời đất đều phù hộ nhà họ Nguyễn.”
Mẹ cũng ôm chặt lấy Bảo Châu với giọng điệu dịu dàng: “Tiểu Lê từ bé đã bị bắt cóc, đầu óc không nhạy bén, vận may cũng chẳng khá hơn, sống ở quê lại càng thiển cận, thấy chút đồ vật là đã muốn chiếm làm của riêng. Đâu như Bảo Châu thông minh, lại còn đoạt được sự yêu thích của Thái tử nhà họ Phó, có thể giúp đỡ nhà họ Nguyễn chúng ta.”
Nguyễn Lê đứng sững lại.
Ngày nhỏ cô bị bắt cóc, cứu sống được Giang Tứ Ngôn nên nhà họ Nguyễn mới có cơ hội phất lên. Sau này cô thay thế Nguyễn Bảo Châu để kết hôn và chăm sóc Giang Tứ Ngôn, nhà họ Nguyễn mới duy trì được mối quan hệ với nhà họ Giang.
Vậy nên tại sao họ luôn cho rằng cô là kẻ mơ mộng hão huyền?
Hồi đó cô đồng ý thay Nguyễn Bảo Châu để gả cho Giang Tứ Ngôn sau tai nạn xe chính là vì muốn trả tiền thuốc thang cho mẹ nuôi.
Giang Tứ Ngôn gặp tai nạn xe xong, bác sĩ nói anh ta có khả năng sẽ không đứng dậy được nữa trong cả cuộc đời. Nhà họ Giang cho rằng Nguyễn Bảo Châu sẽ bước vào nhà họ nên tiếp tục giúp đỡ nhà họ Nguyễn. Nhưng Nguyễn Bảo Châu không muốn, khóc đến đôi mắt sưng đỏ cả lên. Nhà họ Nguyễn xót cô ta, liền tìm lại Nguyễn Lê và hứa sẽ chữa bệnh cho mẹ nuôi của cô.
“Ồ, chị về rồi sao?”
Tiếng Nguyễn Bảo Châu vọng đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyễn Lê. Mọi người trong phòng đều đưa ánh mắt về phía cô.
Mẹ lộ ra vẻ thất vọng trong giọng nói:
“Đã mấy giờ rồi mà bây giờ mới về? Làm thế này đúng là không có quy củ gì cả… cổ của con sao thế này”
Nguyễn Lê bình thản trả lời: “Thái tử gia nhà họ Phó hôn đấy ạ.”