BẠN TRAI TÔI THUÊ HOÀNG TỬ KINH THÀNH HÔN TÔI. SAO, HỐI HẬN RỒI? - Chương 1
- Home
- BẠN TRAI TÔI THUÊ HOÀNG TỬ KINH THÀNH HÔN TÔI. SAO, HỐI HẬN RỒI?
- Chương 1 - Nam người mẫu ngạo mạn
Nguyễn Lê định nói với vị hôn phu của cô rằng cô đã khỏi bệnh mù mặt.
Thế nhưng, cô lại nghe thấy anh ta cùng bạn bè cá cược:
“Nguyễn Lê cơ á? Do gia đình sắp đặt thôi chứ tôi có thích cô ta đâu.”
“Ai có thể giả làm tôi ngủ với cô ta, phá hỏng hôn sự này thì chiếc xe thể thao của tôi sẽ tặng cho người đó.”
“Cứ yên tâm đi, cô ta bị mù mặt mà.”
Cả căn phòng bây giờ đầy rẫy đám phú nhị đại đang hăm hở muốn thử.
Bước chân Nguyễn Lê khựng lại.
Qua khe cửa khép hờ, cô bất ngờ chạm mắt với cô em khóa dưới trong sáng đang đứng cạnh vị hôn phu của mình.
Cô em khóa dưới trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích, vòng tay ôm lấy cổ Giang Tứ Ngôn rồi đặt một nụ hôn lên môi anh ta.
Mọi người nhao nhao hô hào cổ vũ.
“A Tứ, lát nữa Nguyễn Lê sẽ đến đó~, cậu không sợ cô ta phát hiện à?”
“Sợ gì chứ, có phải lần đầu đâu”. Giang Tứ Ngôn khẽ nới lỏng cổ áo, cười cợt lả lơi nói: “Dù sao cô ta cũng bị mù mặt mà”.
Nguyễn Lê cụp mắt xuống, cô định rời đi.
Thế nhưng, trước mắt cô bỗng xuất hiện từng dòng chữ trôi nổi:
Nữ phụ ham tiền ư?
Là tôi sao?
Nguyễn Lê cố gắng tiêu hóa những cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Bình luận nói, cô là nữ phụ ham tiền.
Và nam chính là vị hôn phu của cô, Giang Tứ Ngôn.
Nguyễn Lê có chút mơ hồ.
Chuyện này là sự thật sao?
Năm năm tuổi, cô vì cứu Giang Tứ Ngôn mà bị bắt cóc bán vào vùng núi sâu.
Năm mười tám tuổi, gia đình họ Nguyễn tìm thấy cô và họ muốn cô gả cho Giang Tứ Ngôn bởi vì anh ta bị tai nạn xe, khả năng cao sẽ tàn tật.
Nguyễn Lê rất ngoan ngoãn.
Đối mặt với Giang Tứ Ngôn tính tình ương ngạnh.
Cô cũng rất kiên nhẫn.
Anh ta không thích người khác chạm vào, ai chạm vào anh ta, anh ta sẽ đánh người đó.
Ngay cả bác sĩ cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Lê học được kỹ thuật mát xa, bất chấp sự phản kháng của anh ta, giúp anh ta phục hồi chức năng.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, việc đầu tiên Giang Tứ Ngôn làm sau khi hồi phục là kết hôn với cô.
Thế nhưng, anh ta đã cảm ơn bác sĩ, y tá.
Thậm chí ngay cả dì lao công trong phòng bệnh, anh ta cũng tặng một phong bao lì xì mười vạn.
Nhưng lại duy nhất không cảm ơn Nguyễn Lê mà thậm chí còn dùng lời lẽ cay nghiệt, thái độ tệ hại.
Nguyễn Lê tưởng rằng điều chờ đợi cô là “khổ trước sướng sau.”
Không ngờ rằng.
Cô đã chịu khổ hết năm này đến năm khác.
“Cô bé” trong lời bình luận là nữ chính của thế giới này và cũng là thanh mai trúc mã của Giang Tứ Ngôn.
Khi Giang Tứ Ngôn gặp tai nạn xe, cô thanh mai trúc mã này vừa khéo ra nước ngoài du học.
Không lâu trước đây vừa về nước, quả thực là “bạch nguyệt quang trở về.”
<Ài, nam chính năm đó vì theo đuổi cô bé đi du học nên mới gặp tai nạn mà!>
Chưa đợi Nguyễn Lê đọc hết bình luận.
Một luồng nóng rực từ bụng dưới Nguyễn Lê truyền đến, từng chút một lan khắp toàn thân.
<Đúng! Anh ta còn quay lại video, sẽ phát ra khi hắn và cô ta đính hôn!>
<Đúng là quá hời cho cô ta rồi rồi!>
…..
Cổ họng Nguyễn Lê nghẹn lại.
Món hời này cho họ, họ có muốn không?
Nguyễn Lê từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, từng cắt lúa, cấy mạ, có đầy đủ sức lực và thủ đoạn.
Thế nhưng hiện tại toàn thân cô mềm nhũn, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc cấp bách, cô bấm số điện thoại của anh trai.
Hai chữ “cứu em…” vừa thốt ra.
Đã bị giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh trai cắt ngang:
“Nguyễn Lê, em biết rõ anh và bố mẹ đang cùng Bảo Châu dự tiệc tối của tập đoàn Phó thị, còn cố tình giở thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của bọn anh sao?”
“Em muốn phá hỏng cơ hội Bảo Châu kết giao với thái tử gia nhà họ Phó sao?”
Điện thoại bị cúp máy.
Nguyễn Lê muốn báo cảnh sát lần nữa, nhưng điện thoại đã hết pin.
Cô nhớ ra rồi, có tin đồn thái tử gia nhà họ Phó ở Kinh Thành gần đây đã đến Hải Thành.
Thiên tài trẻ tuổi của Phố Wall.
Công tử hào môn khắc kỷ phục lễ.
Cho đến nay vẫn chưa có hôn phối.
Có biết bao nhiêu người ở Hải Thành muốn trèo cao môn đăng hộ đối này, nhà họ Nguyễn cũng không ngoại lệ.
Cha mẹ đặt kỳ vọng lớn vào con gái nuôi Nguyễn Bảo Châu.
Ý thức của Nguyễn Lê dần mơ hồ, không kịp phân tích nam phụ thâm tình này là ai, cô cố gắng cắn nát thịt má để giữ tỉnh táo trong chốc lát.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Và ở góc hành lang, một cánh cửa khác mở ra.
Một bóng người cao ráo bước ra.
Ánh đèn hành lang mờ ảo chiếu lên người đàn ông, bóng xanh bao phủ trên khuôn mặt dần phai đi, để lộ một khuôn mặt ưu việt và lạnh lùng.
Giống như tuyết mỏng dưới trăng ở cuối đường vậy.
Lại giống như bầu trời xanh ngắn ngủi sau hoàng hôn.
Bình luận lại bắt đầu sôi nổi:
<Đù! Đẹp trai quá, là ai zậy?>
Mắt Nguyễn Lê khẽ động.
Lúc này, từ phòng bao phía sau người đàn ông, một người phụ nữ trông như phú bà đuổi theo ra.
“Tiểu Úc, anh nghĩ lại đi, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần anh đồng ý với tôi là được!”
Phó Thời Úc khẽ liếc mắt, lạnh lùng nói: “Thím à, tôi rất đắt, thím mua không nổi đâu”.
Phía sau hai người còn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đi theo, an ủi phú bà:
“Tổng giám đốc Diêu đừng tức giận.”
“Thiếu gia nhà chúng tôi là lần đầu, trước đây chưa từng có.”
Trong khoảnh khắc, Nguyễn Lê hiểu rõ thân phận của vài người.
Phú bà giàu có.
Nam người mẫu ngạo mạn.
Tú ông.
Mặc dù Phó Thời Úc này đáng ghét và vô lễ.
Nhưng thực sự rất đẹp trai.
Nguyễn Lê động lòng.
Thay vì bị cốt truyện dẫn dắt, chi bằng chủ động lựa chọn.
Khi hai người lướt qua nhau, Nguyễn Lê vươn tay kéo lấy ống tay áo của chàng trai, khẽ hỏi:
“Tôi có tiền, ngủ với anh một đêm thì mất bao nhiêu tiền nhỉ?”
Phó Thời Úc: ?