Bạch Liên Hoa Được Đại Lão Mạt Thế Sủng Lên Trời - Chương 5
8 giờ tối.
Trên đường phố, tang thi càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay hành lang của tòa nhà cũng có
không ít con đang lang thang rình mò.
Ngồi trong phòng khách, Bạch Tử Tịch thi thoảng nghe thấy tiếng gào khàn đục từ bên ngoài,
xen lẫn tiếng đập cửa thình thịch.
Một lúc sau, mọi thứ lại trở về im lặng.
Lũ thây ma ở giai đoạn đầu rất nhạy với mùi máu và âm thanh, mỗi khi phát hiện con mồi,
chúng lập tức xông đến điên cuồng cắn xé.
Chúng luôn trong trạng thái đói khát, và mùi máu tươi chính là thứ khiến chúng phấn khích
nhất.
Thấy Bạch Tử Tịch ngồi yên một góc, Chu Duệ tưởng cô sợ, liền nghiêm giọng đầy chính khí:
“ Tử Tịch, em đừng sợ. Anh sẽ không để đám thây ma ghê tởm đó chạm vào em đâu.”
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Bạch Tử Tịch khẽ nhìn về phía hắn , cô giả vờ yếu đuối:
“Thật sao? Anh sẽ luôn bảo vệ em ?”
Chu Duệ nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt tràn đầy tự tin:
“Thật sự.”
Hệ thống nhắc nhở【Hảo cảm giá trị +2】—— hiện tại tích phân: 14.
Nghe anh nói vậy, Bạch Tử Tịch thấy lòng mình khẽ ấm lại — khi cô mạnh hơn, nhất định sẽ
dẫn anh theo, cùng ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng.
Ngay lúc ấy — “Không xong rồi! Lão đại sốt rồi!”
Mặc Nghiêm Phong hoảng hốt chạy ra từ phòng của Diêm Thiếu Dục, giọng đầy lo lắng.
Mọi người lập tức đứng dậy, ùa vào phòng kiểm tra.
Dư Hạo Nhiên đang cho Diêm Thiếu Dục uống thuốc hạ sốt, sắc mặt căng thẳng.
“Thế nào rồi?” — Hàn Thước hỏi.
“Vẫn chưa hạ sốt, anh ấy vẫn hôn mê,” Dư Hạo Nhiên trả lời thật.
Đúng lúc đó, điện thoại của Diêm Thiếu Dục vang lên — trong tình hình tín hiệu kém thế này
mà vẫn còn có người gọi đến, thật lạ.
Dư Hạo Nhiên cầm máy, như cầm phải than nóng, vội ném cho Hàn Thước, Hàn Thước lại ném
tiếp cho Chu Duệ.
Bạch Tử Tịch nhìn thấy Chu Duệ mặt biến sắc, lòng thầm nghĩ: Người bên kia… đáng sợ đến
vậy sao?
Cô duỗi tay lấy điện thoại từ tay anh, bình thản bấm nhận.
Một giọng nam trầm thấp, khàn khàn mà cuốn hút truyền ra từ loa:
“Thiếu Dục, tình hình bên đó thế nào?”
Giọng nói ấy rất dễ nghe, khiến Bạch Tử Tịch ngây người vài giây, quên mất phải đáp.
Thấy cô không phản ứng, mấy người Dư Hạo Nhiên lập tức ra hiệu bằng ánh mắt, hối thúc cô
trả lời.
“À… Đội trưởng đang ngủ rồi, bên này vẫn ổn,”
Cô nói nhỏ, đoán người bên kia có lẽ là… anh trai của Diêm Thiếu Dục?
Quả nhiên, giọng nói ấy lại vang lên:
“Bảo cậu ta mau trở về. Khu nghỉ dưỡng mới của nhà họ Diêm sẽ được dùng làm căn cứ.”
Câu nói chưa dứt thì tín hiệu ngắt đột ngột.
Bạch Tử Tịch nhìn chiếc điện thoại mất sóng, vẻ mặt bình thản, đặt lại lên tủ đầu giường.
—
Tại Đế Thành.
“Thế nào rồi? Tiểu Tam nói gì?” — cha của Diêm gia nhìn sang Diêm Thiếu Thần, giọng đầy lo
âu.”
Diêm Thiếu Sâm cau mày, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ khó chịu.
Giờ đã tám giờ tối rồi, còn ngủ? Hay là ở cùng phụ nữ?
Anh thản nhiên đáp:
“Nó ổn, Cha đừng lo.”
Diêm Thiếu Hoa xen vào:
“Nó không nói đang ở đâu ?”
Nếu đem căn cứ bên này sự tình chỉnh đốn tốt, hắn sẽ cho người đi tiếp ứng Tam ca. Nghe thế,
Diêm Thiếu Sâm lạnh giọng, ánh mắt nghiêm nghị:
“Em nghĩ nó không có bản lĩnh tự trở về chắc?”
Khí thế mạnh mẽ khiến không ai dám phản bác.
Thấy bầu không khí nặng nề, Diêm Thiếu Sâm đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Anh vừa đi, Diêm Thiếu Hoa mới nhỏ giọng oán trách:
“Cha, sao người không nói giúp con vài câu chứ? Chẳng lẽ cha không muốn phái người đi đón
Tam ca à?”
Ông cụ Diêm chỉ thở dài:
“ Tiểu tử kia càng ngày càng cứng rắn. Từ nhỏ ta đã đào tạo nó làm người kế nghiệp, hiện tại
thì tốt rồi, bản lĩnh lớn nhưng lại thiếu mất tình thân… Haizz.”
Ông thở dài lắc đầu, vẻ bất đắc dĩ. “Sau này không biết cô gái nào chịu nổi tính khí đó của nó. Ngoài cái mặt đẹp ra, thật đúng là
tương lai cảm thấy có chút lo lắng.”
Nếu mẹ nó vẫn còn sống, có lẽ nó đã không trở nên lạnh lùng như thế này.
Nghĩ đến đây, ông cụ có phần nguôi ngoai.
Dù sao, tiểu nhị và tiểu tam vẫn còn “bình thường” hơn chút… cũng đỡ.
Diêm Thiếu Sâm cũng chỉ biết thở dài. Người khác sợ cha, còn anh thì lại sợ anh cả — Thật
chẳng biết giấu mặt vào đâu.