Bạch Liên Hoa Được Đại Lão Mạt Thế Sủng Lên Trời - Chương 3
Một trận da đầu tê dại khiến Bạch Tử Tịch vội vàng ngồi trở lại trên sofa, nhắm mắt lại, nửa
nằm nửa ngả, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Hàn Thước biết điều không quấy rầy cô — cảnh tượng người ăn thịt người bên ngoài, ai nhìn
thấy mà chẳng tái mặt, tim đập thình thịch vì sợ.
“008, cơ thể này của tôi sẽ không thể thức tỉnh dị năng đúng không?” — cô hỏi để xác nhận lại
suy đoán trong lòng.
Giọng máy móc của 008 vang lên:
“Đúng vậy, ký chủ. Sau khi hệ thống được liên kết, cơ thể của cô đã trở nên miễn dịch. Virus lan
truyền trong không khí sẽ không ảnh hưởng đến cô. Cô sẽ không có cơ hội ‘chiến đấu với
virus’, vì vậy sẽ không biến thành xác sống cũng không thể tự thức tỉnh dị năng, chỉ có thể đổi
dị năng trong cửa hàng hệ thống.”
“Vậy… virus này sẽ lây lan bao lâu nữa?” — cô tò mò hỏi thêm.
008 trả lời bằng giọng đều đều: “Không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng hiện tại vẫn chưa kết
thúc.”
Sắc mặt Bạch Tử Tịch khẽ thay đổi — có nghĩa là trong những ngày tới, số lượng xác sống sẽ
còn tiếp tục tăng lên.
Thức ăn trong căn phòng này có thể chống đỡ được bao lâu đây?
Lần này đi làm nhiệm vụ, tổng cộng có 6 người, mà sức ăn của bọn họ cũng không hề nhỏ.
Nghĩ đến 1 điểm thiện cảm mà Hàn Thước vừa mang lại, cô liền mở cửa hàng hệ thống xem
giá đồ ăn: món rẻ nhất là bánh quy nhỏ, 1 điểm/miếng, ăn xong 24 giờ không thấy đói.
Giá này đúng là khá “có tâm”, cô nghĩ — chẳng lẽ mình lại không kiếm nổi 1 điểm mỗi ngày
sao? Vừa nghĩ thế, trong lòng cô cũng yên tâm hơn đôi chút.
Cô và Hàn Thước đều ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi cho đến 7 giờ sáng, khi hai người đàn ông
khác bước ra khỏi phòng.
“Các cậu đi nghỉ đi,” — Mặc Nghiêm Phong lên tiếng dặn dò.
Chu Duệ bước đến bên Bạch Tử Tịch, đưa cho cô một chai nước: “Uống chút đi.”
Bạch Tử Tịch ngẩng đầu nhìn người đàn ông có vẻ ngoài sáng sủa, đẹp trai ấy, ngoan ngoãn
nhận lấy chai nước, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Hệ thống thông báo: 【Hảo cảm giá trị +2】 – Tích phân hiện tại: 3.
Nghe tiếng thông báo, Bạch Tử Tịch hơi sững người, rồi lập tức hiểu ra — người đàn ông này
chính là người từng theo đuổi nguyên chủ trong cốt truyện.
Một nhóm thanh niên trẻ tuổi, quanh năm huấn luyện trong trại, thỉnh thoảng mới được ra ngoài
làm nhiệm vụ, mấy ai từng yêu đương?
Mà trong trại huấn luyện, con gái lại cực ít. Giờ gặp một cô vừa xinh đẹp lại cùng đội, ở chung
hơn một tháng — có người thích cô cũng chẳng lạ.
Trong cốt truyện, Chu Duệ là người đối xử tốt nhất với nguyên chủ, dù biết cô thích đội trưởng
nhưng anh vẫn âm thầm ở bên bảo vệ.
Ngay cả khi cô gây khó dễ cho nữ chính Lâm Kiều, anh cũng chỉ khuyên nhủ vài câu, không hề
ngăn cản — thậm chí còn giúp cô che giấu hành động.
Bạch Tử Tịch uống hai ngụm nước, đứng dậy nhìn Chu Duệ, mỉm cười nói:
“Vậy tôi về phòng nghỉ trước nhé.”
Hệ thống thông báo: 【Hảo cảm giá trị +2】 – Tích phân hiện tại: 5.
Sau khi cô rời đi, Chu Duệ mới sực nhận ra — hôm nay cô ấy thật dịu dàng, bình thường mọi
hôm không giống nhau.Thôi xong, hắn lại thấy sắp đắm rồi.
“Như thế nào , mới vậy mà chịu không nổi à?” — Mặc Nghiêm Phong trêu chọc.
May mà anh ta đã có bạn gái ở Đế Thành, chứ không cũng sa vào như cậu ta thôi.
Chu Duệ cảm khái: “Cậu không thấy Tử Tịch càng ngày càng xinh sao?”
Mặc Nghiêm Phong dội cho anh một gáo nước lạnh:
“Xinh thì sao? Cũng chỉ là đóa hồng đầy gai thôi. Ngươi đến lúc đó bị đâm cho một vết lại cả
người lẫn tim đều đau.”
Anh chỉ biết Bạch Tử Tịch trước giờ luôn lạnh lùng, nói chuyện qua loa với mọi người, thái độ
khác lạ hôm nay chắc chắn là đang tính toán điều gì đó.
Hàn Thước thì chẳng nói gì, chỉ đứng dậy chào họ rồi trở về phòng.
——
Nằm trên giường, Bạch Tử Tịch trong lòng tràn đầy vui sướng — cô đã có 5 điểm tích phân rồi!
Dị năng mà cô mơ ước đang ngày càng gần trong tầm tay!
Nghĩ vậy, cô khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại — rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.