Bạch Liên Hoa Được Đại Lão Mạt Thế Sủng Lên Trời - Chương 2
Bạch Tử Tịch nửa nằm trên giường, mở cửa hàng hệ thống ra xem giá và thông tin về các loại dị
năng.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong – 30 điểm cho 1 tháng, 300 điểm để sở hữu vĩnh viễn, 50 điểm để
nâng cấp. Băng, Lôi, Quang, Ám – 50 điểm cho 1 tháng, 500 điểm để sở hữu vĩnh viễn, 80 điểm để
nâng cấp.
Sau khi trở thành người có dị năng, ngoài việc trong cơ thể có thêm một luồng năng lượng, tinh thần
lực và thể chất cũng sẽ được tăng cường. Cấp bậc càng cao thì yêu cầu hai yếu tố này phải tăng
song song mới có thể tiếp tục thăng cấp.
Thể chất càng tốt thì năng lượng dự trữ càng nhiều, tinh thần lực càng mạnh thì việc khống chế dị
năng càng dễ dàng.
Thời gian duy trì năng lực phụ thuộc vào thể chất, còn việc có thể tạo ra kỹ năng mạnh đến đâu lại
dựa vào tinh thần lực.
Hiện tại, cơ thể của Bạch Tử Tịch có thể chất B, tinh thần lực C, chưa có dị năng. Trong nhóm
người bình thường, thể chất này đã xem là khá tốt, nhưng tinh thần lực thì chỉ ở mức trung bình.
Cô biết rằng trong cuốn tiểu thuyết này, việc nâng cấp dị năng là nhờ hấp thụ tinh hạch trong đầu
xác sống. Mà tinh hạch phải được dị năng hệ trị liệu thanh lọc mới có thể sử dụng.
Mục tiêu đầu tiên của cô lúc này là dị năng hệ Quang hoặc hệ Băng, không chỉ vì chúng đẹp mắt,
mà vì dị năng Quang có sức công kích mạnh, lại có thể trị liệu, dị năng Băng thì phòng ngự tốt, công
kích cũng mạnh mẽ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Bạch Tử Tịch thay một bộ đồ ngụy trang mùa hè rồi bước ra khỏi phòng.
Cô cũng muốn ăn mặc nữ tính hơn, nhưng trong ba lô chỉ có đồ ngụy trang và đồ huấn luyện màu
đen, nên đành chịu. Phải tìm cơ hội đi trung tâm thương mại một chuyến mới được!
Hàn Thước thấy Bạch Tử Tịch đi ra liền quan tâm hỏi:
“Cô ổn chứ?”
Bạch Tử Tịch ngồi xuống bên cạnh anh, giọng nói dịu dàng:
“Không sao rồi, chỉ là gặp ác mộng thôi, cảm ơn anh.”
Hệ thống vang lên: 【Hảo cảm +1】— Hiện tại: 1 điểm.
Hàn Thước không ngờ Bạch Tử Tịch cũng có lúc nói chuyện dịu dàng như vậy — trước giờ cô toàn
lạnh lùng với mọi người.
Cô đã gia nhập đội của họ hơn một tháng, mà chỉ từng dịu dàng với đội trưởng Diêm Thiếu Dục mà
thôi.
Bạch Tử Tịch khẽ liếc đôi mắt đẹp ra ngoài cửa sổ — bên ngoài là một mảng đen đặc, thỉnh thoảng
còn vang lên tiếng hét và tiếng gào thét khủng khiếp.
Hiện tại là 3 giờ sáng ngày thứ hai sau khi mạt thế bùng nổ — thời điểm hỗn loạn nhất.
Những người chưa kịp về nhà thì đang chạy trốn khắp nơi, ai may mắn thì tìm được chỗ trốn, ai xui
xẻo thì trở thành bữa tiệc cho lũ xác sống.
Bạch Tử Tịch hít sâu một hơi, bước tới bên cửa sổ, nhìn xuống đám xác sống gớm ghiếc bên dưới.
Tầng 5 không cao lắm, từ góc này có thể thấy rõ một cửa hàng dưới phố đang bị một bầy xác sống
tràn vào.
Ngay sau đó, một tiếng hét thảm của đàn ông vang lên, Bạch Tử Tịch lập tức tái mặt, dạ dày quặn
thắt, cô đặt tay lên ngực, cố gắng đè nén nỗi sợ và cảm giác buồn nôn đang dâng lên.
Chỉ đọc tiểu thuyết mạt thế hay xem phim zombie thì không thấy cảm giác gì, nhưng khi tận mắt
chứng kiến, cảm giác còn đáng sợ hơn cả phim kinh dị!
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, cô nhìn xuống con phố thêm lần nữa.
Trong một chiếc xe thể thao màu đen, vang lên tiếng hét của một người phụ nữ, lập tức thu hút đám
xác sống xung quanh kéo đến.
“Con mẹ nó! Đồ đàn bà chết tiệt, muốn chết thì tự mà chết, đừng kéo tao theo!”
Người đàn ông trong xe quát lớn, mở cửa ghế phụ, đá mạnh người phụ nữ ra ngoài.
Cô ngã xuống đất, hoảng loạn nhìn đám xác sống đang lao tới, vội vàng đứng dậy đập vào cửa kính
xe, cầu xin:
“Làm ơn, mở cửa cho tôi đi! Cầu xin anh đấy!”
Người đàn ông trong xe coi như không nghe thấy, quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ cô. Mở cửa ư?
Muốn anh ta chết chung chắc?
Chỉ trong chốc lát, năm con xác sống đã nhào lên người cô ta, há to miệng gặm cắn điên cuồng.
“Á… á… ai đó… cứu tôi với…”
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng bị nhấn chìm, cảnh tượng máu me đến rợn người.