Ánh Trăng (night novel) - Chương 12
Trấn Lộc Dương đang bước vào những ngày đầu thu, sương phủ lối mòn, gió buốt thổi qua
từng khe cửa nhỏ. Hạ Hà vẫn sinh hoạt như thường, vẫn dọn hàng cho bà cụ bánh tro, vẫn
đi chợ mỗi sáng — như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng trong lòng, cô đang âm thầm đếm từng bước chân của Tư Dương — hay đúng hơn
là Hạ Minh, người anh ruột cô vừa tìm lại… cũng vừa dần đánh mất.
—
Ba đêm liền, cô thấy anh ra khỏi nhà giữa đêm.
Không nói với ai. Không để lại dấu hiệu.
Hạ Hà lặng lẽ bám theo, nhờ Ngôn Khâm giúp bằng một thiết bị cổ dùng để cảm nhận khí
lực — mỗi khi người có huyết thống hoàng thất chạm vào một điểm năng lượng đặc biệt,
thiết bị sẽ phát sáng.
Đêm thứ tư, ánh sáng phát ra.
Tư Dương bước vào một ngôi miếu hoang dưới chân núi Trường Nguyên, nơi mà người
dân trong vùng từng gọi là “miếu bị phong ấn”, không ai dám bén mảng đến.
—
Hạ Hà bước tới gần, giấu mình sau bụi lau.
Tư Dương đang đứng bên một tấm bia đá cũ, tay lần theo những hoa văn khắc nổi — và
đúng lúc ấy, tảng đá mở ra như một cơ quan bí mật, lộ ra lối đi dẫn xuống lòng đất.
Cô thận trọng đợi đến khi anh đi khuất, rồi mới bước vào theo.
Dưới lòng đất là một căn hầm cũ phủ đầy bụi, nhưng vẫn giữ nguyên nét trang nghiêm của
thời xưa. Trên tường là cờ hiệu hoàng thất cũ: hình trăng tròn khắc đôi cánh sen. Ở giữa
hầm là một bệ đá cao, trên đó đặt một hộp gỗ được khóa bằng dấu ấn hoàng gia — hình
một nửa vầng trăng lồng vào đóa sen đang khép cánh.
Tư Dương — không, Hạ Minh — đang mở chiếc hộp đó.
Hạ Hà nín thở.
Bên trong là một cuộn tơ lụa đã ngả màu vàng cổ.
Hắn cẩn thận mở ra. Và rồi… Hạ Hà nhìn thấy ba chữ lớn ngay đầu cuộn lụa:
> “Di chiếu hậu cung.”
Dưới ánh đuốc, Tư Dương đọc thành tiếng:
> “Ta – Chiêu Tịnh, hoàng hậu tiền triều, lập di chiếu này để truyền lại ý nguyện sau cùng…”Giọng anh run lên nhẹ. Còn Hạ Hà… thì trái tim như ngừng đập.
> “…truyền ngôi vị kế thừa huyết mạch hoàng thất không phải cho con gái – Hạ Hà, mà là
con trai – Hạ Minh.”
Tim cô co thắt.
> “Bởi vì con trai ta là người mang tính cách quyết đoán, khí chất mạnh mẽ. Con gái ta… tuy
dịu dàng, sáng suốt, nhưng lòng quá mềm, sẽ không đủ để giữ gìn hoàng mệnh.”
Hạ Hà lùi một bước. Không phải vì bị tước quyền, mà bởi nỗi đau khi bị người mẹ cô tôn
kính đánh giá như một kẻ yếu đuối.
> “Nếu có một ngày, hai đứa gặp lại, ta mong Hạ Minh nhớ lời thề: giữ em gái an toàn, dù
chính con phải rời khỏi ánh sáng.”
—
Ngay khoảnh khắc đó, Tư Dương — Hạ Minh — quay người.
Hạ Hà không kịp tránh.
Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô.
Im lặng. Dài như cả một kiếp người.
“…Muội theo dõi ta?” – giọng hắn không giận, chỉ rất nhẹ.
“Muội không còn cách nào khác.” – cô đáp, mắt đỏ hoe. “Từ khi huynh biến mất trong chính
quá khứ của mình, muội không biết đâu là thật, đâu là giả.”
Hắn nhìn cô.
“Muội đọc hết rồi?”
“Muội nghe rồi.”
“…Muội hận mẫu thân không?” – Hắn hỏi, môi khẽ nhếch như thể tự trào.
Cô lắc đầu.
“Muộu chỉ đau.”
Một lúc sau, anh lại cười — nhưng lần này là nụ cười buốt giá.“Muội biết không, ngày ta đọc được cái tên Hạ Minh trong thư của bà ấy… ta không thấy
hãnh diện, mà thấy mình là… một mũi dao. Một mũi dao được sinh ra để đâm về phía ánh
sáng.”
“Và muội… là ánh sáng đó?” – cô thì thầm.
Hắn không đáp.
—
Cả hai đứng trong căn hầm cổ, giữa ký ức và sự thật, giữa máu mủ và chia cắt.
Cuối cùng, hắn tiến đến gần cô, đưa cho cô cuộn di chiếu.
“Giữ lấy. Muội cần biết mọi thứ.
Dù cuối cùng… có thể muội phải chọn làm người kết thúc câu chuyện này, chứ không phải
người thừa kế.”
Hạ Hà run tay đón lấy.
“Huynh đi đâu?”
“Trở về nơi ta thuộc về. Cùng với người đang chờ ta hoàn thành lời thề.”
Giọng hắn xa lạ, nhưng đôi mắt lại dịu dàng như ngày còn là Tư Dương.