Ánh Trăng (night novel) - Chương 11
Ngày Hạ Hà trở về, trấn Lộc Dương vẫn như cũ — người người mua bán, trẻ con nô đùa,
mùi bánh tro thơm lừng bay khắp ngõ. Nhưng trong mắt cô, tất cả đều đã đổi khác.
Cô đã thay đổi.
Và cô biết — người khác cũng đang thay đổi.
—
Tư Dương là người đầu tiên tìm cô khi cô vừa đặt chân về nhà bà cụ.
“Muội đi đâu mấy hôm nay?” – giọng cậu không còn chất trách yêu thương mà đã pha một
chút lo lắng lẫn bất an.
“Có chút việc.” – cô đáp, không nhiều lời.
Tư Dương nhìn cô một lúc, rồi lẳng lặng đưa tay ra.
Trong tay cậu là một mảnh dây chuyền cổ, có mặt đá hình giọt nước màu lam tro, xung
quanh viền bạc khắc hình trăng lưỡi liềm và cánh sen.
Tim Hạ Hà thắt lại.
“Cái này… huynh lấy ở đâu?”
Tư Dương im lặng, ánh mắt né tránh.
“Là mẹ nuôi ta để lại. Bà ấy từng nói, đó là kỷ vật… của người đã gửi ta đến đây.”
Hạ Hà khựng lại.
Huynh… không phải con ruột của nhà họ Tư?”
Cậu gật đầu.
“Ta được nhận nuôi từ năm ba tuổi. Ta vẫn nhớ mang máng — trước khi đến đây, có người
từng gọi ta là ‘Thái tử’. Nhưng sau đó, mọi ký ức mờ nhạt dần.”
Cô bước lùi một bước, cảm giác nghẹt thở.
Tư Dương có mặt dây chuyền khắc trăng và sen.
Tư Dương được nhận nuôi năm ba tuổi — cùng thời điểm sư phụ cô qua đời.
Tư Dương có đôi mắt giống cô… và cũng giống người đàn ông mang mặt nạ.
—
“Huynh… đã biết điều này từ lâu sao?” – cô hỏi, giọng khàn hẳn.
“Không rõ ràng.” – cậu nhìn cô, lần đầu để lộ ánh mắt như che giấu rất nhiều thứ. “Cho đến
khi người đàn ông đeo mặt nạ tìm ta ba tháng trước.”
Hạ Hà như bị sét đánh ngang tai.
“Người đó… đã gặp cậu?”Tư Dương gật đầu.
“Hắn đưa ta đến một nơi. Nói rằng ta mang dòng máu hoàng thất. Hắn cho ta thấy thư mẫu
hậu để lại — có tên ta, Hạ Minh.”
Hạ Hà khụy xuống.
Hạ Minh.
Tên này từng được nhắc đến trong những dòng nhật ký bị giấu – đứa con trai bị đưa đi.
Người anh sinh đôi của cô.
Cô không muốn tin. Nhưng mọi thứ khớp đến rợn người.
—
“Ta không thể tin ngay.” – Tư Dương ngồi xuống, giọng nhỏ lại. “Nhưng khi nhìn thấy vòng
tay của muội , khi thấy cách hắn nhìn muội… tớ hiểu.
Ta đã từng nghĩ: giá như không biết gì, chúng ta mãi là Tư Dương và Hạ Hà thì tốt biết bao.”
Hạ Hà không nói gì. Tay cô nắm chặt tà áo. Đau đến mức không thể bật ra thành lời.
“Vậy… huynh đứng về phía nào?” – cuối cùng, cô hỏi, nhẹ như tiếng thở.
Tư Dương cười buồn.
“muội muốn ta đứng về phía ánh sáng, hay phía bóng tối?
Chúng ta đều bị kéo giữa hai nửa đó mà lớn lên.
Nhưng Hạ Hà à, nếu một bên là gia đình, một bên là tình cảm… muội chọn bên nào?”
Cô quay đi, không trả lời.
—
Tối hôm đó, Hạ Hà ngồi một mình trong gian phòng nhỏ.
Cô lấy mảnh gương trăng khuyết mà mình đang giữ ra, đặt cạnh bức thư của mẫu thân.
Tư Dương — không, là Hạ Minh — người anh song sinh của cô.
Là người đã lớn lên gần cô, bảo vệ cô, cho cô cảm giác an toàn nhất…
Và giờ, cũng chính là người bị dẫn dắt bởi kẻ mang mặt nạ xám.
Cô không biết anh trai mình thực sự tin điều gì.
Nhưng cô biết rõ:
Nếu không tìm được sợi dây nối giữa họ trước khi quá muộn, trận huyết chiến giữa hai
mảnh trăng sẽ xảy ra.
—
Gần nửa đêm, bà cụ bánh tro bước vào, mang theo tách trà nóng.“Con không ngủ được phải không?”
Hạ Hà khẽ lắc đầu.
“Bà có tin… những người ta yêu thương nhất có thể trở thành người xa lạ không?”
Bà cụ nhìn cô rất lâu, rồi đáp:
“Yêu thương chưa bao giờ đồng nghĩa với hiểu nhau.
Có những người, họ thương con theo cách riêng họ. Và đôi khi… cách đó khiến con đau
đến không thở nổi.”
Hạ Hà siết tay.
Có lẽ, điều đau đớn nhất trên đời… không phải là bị kẻ thù đâm sau lưng.
Mà là kẻ nắm tay ta bước qua tuổi thơ, giờ lại đứng bên kia chiến tuyến.