Ánh Trăng (night novel) - Chương 1
Chương1:
Người ta thường nói, con người sinh ra đã mang theo một vận mệnh. Có kẻ sinh ra dưới mái vàng son, có kẻ lọt lòng giữa tiếng ru hạnh phúc. Nhưng cũng có những đứa trẻ vừa mở mắt ra đã là kẻ lạc loài giữa cõi trần.
Hạ Hà là một trong những đứa trẻ như thế.
Cô bé không biết mình đến từ đâu, không nhớ nổi khuôn mặt của cha mẹ. Từ khi còn đỏ hỏn, cô đã được một ông lão nhặt về từ bên rìa một cánh rừng tuyết. Ông gọi cô là “Hạ Hà”, bởi ông tìm thấy cô vào một đêm mùa hạ, khi trăng tròn treo cao và ánh sáng bạc phủ lên mặt hồ như một dải lụa. “Trăng mùa hạ, sông mùa thu, tên con sẽ là Hạ Hà – một điều dịu dàng trong cuộc đời ta,” ông từng nói, tay vuốt mái tóc đen mềm của đứa bé trong vòng tay mình.
Sư phụ không giống những người khác. Ông sống phiêu bạt khắp nơi, không nhà cửa, không gốc rễ. Người ta đồn ông từng là một bậc cao nhân, nhưng vì bị triều đình truy sát nên mai danh ẩn tích. Cũng có người nói ông từng có một quá khứ đẫm máu, từng là tướng quân giết không chớp mắt. Hạ Hà không hiểu những lời ấy. Với cô, sư phụ đơn giản là người dắt tay cô đi qua những năm tháng đói rét, là người ngồi nhóm lửa mỗi tối, kể cô nghe những câu chuyện cổ xưa về những vị thần canh giữ thế gian.
Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng ấm áp. Họ không bao giờ ở một nơi quá lâu. Có lúc ngủ trong hang đá, có lúc dựng lều ven suối. Hạ Hà từng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chúng ta không ở yên một chỗ, xây một ngôi nhà?” Sư phụ chỉ cười: “Vì chốn yên bình chưa thuộc về ta. Và cũng chưa đến lúc con được an ổn.” Câu trả lời ấy khi ấy cô không hiểu. Mãi sau này, cô mới thấm từng chữ một như thấm sâu vào da thịt.
Năm Hạ Hà lên năm, thế giới nhỏ bé ấy sụp đổ.
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ. Tuyết rơi dày đến mức vùi lấp cả những dấu chân. Họ đang vượt qua dãy Tuyết Sơn – con đường hiểm trở mà sư phụ bảo là “lối tắt đến phía Nam”. Trời tối nhanh, gió rít từng cơn như có tiếng gào thét bên tai. Hạ Hà run lẩy bẩy trong tấm áo mỏng, đôi tay nhỏ bám chặt vạt áo sư phụ. Dưới chân là lớp băng mỏng trơn trượt, trên đầu là những nhánh cây khô cào xước bầu trời xám lạnh.
“Đừng sợ. Sắp tới nơi rồi.” – Sư phụ nói, rồi quay lại mỉm cười với cô. Nụ cười ấy, cho đến mãi về sau, cô vẫn không thể quên.
Nhưng định mệnh lại tàn nhẫn đến thế.
Một tiếng “rắc” vang lên. Mặt đất dưới chân họ nứt ra. Sư phụ hét lên, đẩy mạnh cô bé sang một bên – “Hà nhi, lùi lại!”. Nhưng đã muộn. Mảnh đất nơi ông đứng vỡ tan, kéo theo cả cơ thể già nua ấy rơi xuống vực sâu hun hút.
“SƯ PHỤ!” – tiếng hét xé toạc không gian, vang vọng giữa núi rừng.
Hạ Hà lao đến bờ vực, đôi tay nhỏ run rẩy bới tuyết, gọi tên ông trong tuyệt vọng. Nhưng tất cả chỉ còn là tiếng gió. Cô không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Chỉ còn lại một khoảng trống bóp nghẹn trái tim.
Cô ngồi đó suốt đêm. Trời rét như cắt da, cơn đói như gặm nhấm từng tế bào, nhưng cô không nhúc nhích. Mắt cô ráo hoảnh. Từ giây phút ấy, nước mắt đã không còn là điều cần thiết nữa.
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy một đứa bé ngồi bất động bên bờ vực, ánh mắt đờ đẫn như đã chết một nửa linh hồn.
—
Từ đó, Hạ Hà trở thành một bóng ma lặng lẽ giữa thế gian.
Không ai nhận nuôi cô. Đứa bé không rõ thân phận, không ai cứu trợ. Triều đình thì hỗn loạn, chiến sự triền miên, dân chúng sống trong sợ hãi. Một cô bé lang thang như cô, có thể sống được đã là một điều kỳ tích.
Cô học cách tồn tại. Học cách phân biệt rau độc và lá ăn được, học cách trộm bánh trong chợ mà không bị đánh, học cách ngủ dưới mái hiên mà không bị đuổi đi. Nhưng điều cô học được rõ nhất chính là: đừng mong ai tốt với mình, vì thế gian này không ai cần một đứa bé không tên, không tuổi, không tương lai.
Cô giấu chiếc vòng tay gỗ mà sư phụ từng để lại trong vạt áo, mỗi lần nhớ ông, cô lại siết chặt nó. Trên vòng khắc một biểu tượng kỳ lạ – một vầng trăng khuyết lồng trong cánh hoa sen. Cô không biết nó có ý nghĩa gì. Chỉ biết, mỗi khi nhìn vào nó, cô thấy tim mình bớt trống rỗng.
Rồi năm tháng cứ thế trôi đi. Hạ Hà từ một cô bé nhút nhát, trở thành một đứa trẻ can đảm và lặng lẽ. Dù đói, dù rét, dù bị đánh, bị xua đuổi, cô chưa từng gục ngã. Bởi cô vẫn còn một niềm tin mong manh: sư phụ từng nói, “khi ánh trăng mùa hạ tròn nhất, số phận con sẽ thay đổi.”
Cô không hiểu điều đó là gì. Nhưng cô tin.
Mỗi đêm, khi trăng lên cao, cô ngồi bên bờ sông, ánh mắt dõi theo mặt nước lấp lánh ánh bạc, thì thầm một mình: “Sư phụ, người từng nói con là một điều đặc biệt… con vẫn chờ ngày đó. Dù thế gian có quên con là ai, thì chính con sẽ đi tìm câu trả lời.”
—