Xuyên Thành Phá Gia Chi Tử (night novel) - Chương 18
Thẩm Gia Tuệ hất tay Yến Huệ Thạch ra, một cước đá bay viên đá ven đường. Viên đá rơi tõm xuống khe nước, xa xa vang lên tiếng gọi của gia đinh Vĩnh Định Hầu phủ.
Thẩm Văn Nguyên cầm đèn lồng, chân thấp chân cao chạy tới, đôi ủng quan lấm lem bùn đất.
– “Tuệ Tuệ!”
Hầu gia nắm chặt vai nàng đến đau nhức, giọng nghẹn ngào:
– “Ta đã lùng sục khắp cả ngọn núi này…” Lời còn chưa dứt—vết máu trên cổ con gái khiến mắt ông đỏ hoe.
Yến Huệ Thạch cởi áo choàng lông hồ mực khoác lên vai Thẩm Gia Tuệ, ôm quyền hướng Thẩm Văn Nguyên, sắc mặt nghiêm nghị:
– “Người phạm tội đã chết, lệnh tiểu thư bị kinh hãi, mong Hầu gia mau đưa nàng về phủ an ủi.”
Thẩm Quân Ngọc cầm đuốc bước tới, thấy muội muội quấn áo choàng nam tử, đôi mày kiếm lập tức nhíu chặt thành cục.
Hắn hừ lạnh, đánh giá nam tử áo huyền trước mặt:
-“Yến đại nhân xử án quả nhiên oai phong, muội muội ta đường đường đi trên phố Chu Tước lại bị kẻ thù của ngài để mắt.”
Yến Huệ Thạch cúi đầu ôm quyền:
– “Là tại hạ thất trách, ngày mai sẽ mang lễ đến môn bái tạ.”
– “Đại ca!”
Thẩm Gia Tuệ kéo nhẹ tay áo huynh trưởng:
– “Nếu không có Yến đại nhân kịp thời cứu giúp, lưỡi dao kia đã cắt đứt cổ họng ta rồi!”
Thẩm Quân Ngọc tức giận nghiến răng ken két. Chưa đầy nửa ngày, muội muội nhà mình lại công khai bênh vực tên quan mặt lạnh này.
Hắn hất tay áo, lạnh lùng hừ:
– “Việc đêm nay mong ngài giữ kín như bưng, nếu để lọt ra nửa lời tổn hại thanh danh thiên kim Hầu phủ, bản thế tử sẽ không tha!”
– “Tự nhiên ghi nhớ.”
Yến Huệ Thạch quay người bước về phía thành môn, túi ngọc hình cá bạc bên hông lấp lánh dưới ánh trăng.
Tam phẩm quan viên mà vẫn ở lều cỏ ngoại ô Tây thành, chuyện này sớm bị Ngự sử đài truyền thành trò cười.
– “Hừ! Quan nghèo mà bày đặt thanh cao!”
Thẩm Quân Ngọc lẩm bẩm nhìn bóng lưng Yến Huệ Thạch.
Tiếng gõ canh vang ba lượt, Thẩm Gia Tuệ mới bước qua ngưỡng cửa Vĩnh Định Hầu phủ.
– “Tuệ Tuệ của ta ơi—”
Bùi Thư Trân ôm khăn tay lao tới:
– “Ta đã bảo đừng quản cái tiệm trà sữa kia, nay tốt rồi, đến cả thích khách cũng dám bắt người giữa đường! Từ mai không được ra ngoài, đợi vết sẹo trên cổ lành hẳn đã!
Thẩm Gia Tuệ sờ vết thương quấn vải mỏng bên cổ:
-“Mẫu thân xem, đây đã đóng vảy rồi…”
– “Nếu không nhờ Yến đại nhân ra tay, giờ con đã nằm trong quan tài!”
Bùi Thư Trân lau nước mắt, quay sang dặn quản gia:
– “Chuẩn bị hai phần nhân sâm, mai ta sẽ đích thân đến phủ Yến tạ ơn.”
Thẩm Quân Ngọc khoanh tay tựa cột hành lang:
- Theo ta thấy, nên tấu hắn tội quản lý không nghiêm, chẳng lẽ tuần phòng Ngũ thành binh mã chỉ để làm cảnh?”
- “Đủ rồi!”
Lão Hầu gia chống gậy đầu hổ đập mạnh xuống đất:
– “Việc hôm nay khiến lão phu sáng mắt, Hầu phủ ta ngay cả một ám vệ đắc dụng cũng không có. Văn Nguyên, ngày mai đến nha hành chọn vài kẻ biết quyền cước về huấn luyện!”
– “Phụ thân hồ đồ rồi!”
Thẩm Văn Nguyên nóng nảy xoa tay:
– “Kinh thành những tay giỏi thật sự đều nằm trong tay các thế gia đại tộc, giờ đi tìm, e chỉ được đám lưu manh phố chợ.”
Thẩm Gia Tuệ ngẩn ngơ nhìn xà nhà chạm khắc.
Trong ký ức nguyên chủ, Vĩnh Định Hầu phủ từ đời tổ phụ đã trọng văn khinh võ, tổ phụ mê đắm thanh lâu, phụ thân lại không hiểu việc đời, nay cả phủ lớn thế này mà chẳng tập hợp nổi hai mươi hộ viện.
Nàng vuốt mép chén trà, nhớ đến cốt truyện trong sách. Hai năm nữa tân đế đăng cơ, kinh thành liên tiếp ba đợt lưu khấu, ngay cả nhà lục bộ thượng thư cũng bị cướp phá.
Muốn bảo vệ Hầu phủ trong loạn thế, chỉ dựa vào Yến Huệ Thạch e là không đủ.
Nhưng nuôi ám vệ tốn kém ngân lượng.
Tiệm trà sữa mỗi tháng thu chưa đầy trăm lượng, muốn xây dựng ba mươi tinh binh, chỉ riêng giáp mềm huyền thiết đã tốn ngàn lượng. Thẩm Gia Tuệ ngắm ánh nến, nghịch bàn tính, không ngờ thiếp đi trên bàn.
Trong mộng, Yến Huệ Thạch nắm tay nàng bước dưới ánh trăng, áo quan mực tung bay trong gió.
Khi cả hai đứng trên lưỡi nguyệt cong, hắn bỗng xoay người áp sát:
– “Thẩm cô nương tính toán như vậy, đến trong mộng cũng nghịch bàn tính sao?”
Thẩm Gia Tuệ giật mình lăn từ nhuyễn tháp xuống đất.
Mặt trời đã vượt qua ngọ, ngoài khung cửa vọng lại tiếng rao “Bánh nướng nóng—bánh nướng nóng đây!”
– “Tiểu thư mau uống thuốc đi.”
Dao Mặc bưng bát sứ xanh bước vào:
– “Phu nhân dặn, mấy ngày này cô chỉ được ở trong viện sao chép An Bình Thư.
Thẩm Gia Tuệ nhìn nét mực xiêu vẹo trên giấy tuyên, khẽ cười khổ.
Chữ viết của thân thể này vốn thanh tú đoan trang, sau khi nàng xuyên qua tốn nửa tháng mới viết được ngang ngay, nhưng luyện mãi lại nảy sinh thú vị “một nét một đường định càn khôn.”
Thế là, Thẩm Gia Tuệ ngoan ngoãn ở nhà ba ngày.
Nhưng nàng không rảnh rỗi, qua Dao Cẩm truyền lời, bảo Thẩm trà lâu lại ra mắt tân phẩm—sữa trà khoai môn đặc.
Khi mùi khoai môn hòa cùng hương sữa lan tỏa khắp phố dài, trước cửa Thẩm Ký trà trang đã xếp thành hàng dài.
Trình chưởng quỹ lau mồ hôi, nghịch bàn tính, nghe tiếng rao vang lên không ngớt:
– “Hai chén sữa khoai môn đặc! Thêm nhiều đá!”
-“Khách quan, chén này của ngài thêm sáu loại topping…”
Tiểu nhị ngượng ngùng nhìn chén sứ sắp tràn.
Công tử áo gấm hào sảng ném thỏi bạc:
– “Gia cứ thích uống thế này!”
Tiếng hút sột soạt vang lên, trân châu tiên thảo quấn khoai môn trôi qua cổ họng, ngọt đến nhắm mắt.
Đối diện, Tưởng chưởng quỹ Nghiêm Ký trà lâu phun ngụm trà vụn:
– “Đu trend còn chẳng kịp nóng!”
Hắn nhìn tấm biển vàng của Thẩm Ký, bỗng nghe tiếng chiêng vang góc phố.
– “Vĩnh Định Hầu phủ lòng lang dạ sói!”
Giọng khàn như chiêng rách làm chim sẻ dưới mái bay tán loạn.
Hán tử áo vải rao khắp đường:
– “Năm xưa Tiết nghĩa sĩ vì cứu Hầu gia mất mạng, nay góa phụ mồ côi không cả cơm nóng, bán rẻ nhà cửa, lưu lạc quán trọ!”
Dân chúng xếp hàng xôn xao.
Thị nữ đeo giỏ rau khẽ hừ:
– “Hôm qua còn thấy Tiết phu nhân cầm trâm đổi tiền!”
Tửu khách phe quạt lắc đầu:
– “Hầu phủ ngày kiếm đấu vàng, thật không nghĩa khí.”
Lời đồn như dầu sôi gặp nước, trưa đã lan khắp tám con hẻm lớn.
Thẩm Gia Tuệ mở nắp trà hít hương, Thẩm Phúc loạng choạng chạy vào tiền sảnh:
– “Hầu gia! Tiết phu nhân thật sự bán nhà ngoại ô Tây thành!”
– “Không thể nào!”
Thẩm Văn Nguyên đánh đổ chén trà:
– Tháng trước vừa phát năm mươi lượng tháng dụ, sao lại thiếu tiền?”
Lời nghẹn nơi cổ họng.
Sổ sách ghi rõ, nhà họ Tiết đã ba tháng không nhận trợ cấp.
Bùi Thư Trân run rẩy đầu ngón tay. Căn nhà ba gian kia là do chính tay nàng chọn, dưới hành lang còn trồng hải đường Tây phủ mà Tiết phu nhân yêu thích.
Thẩm Gia Tuệ vuốt mép chén sứ xanh, vẻ mặt điềm nhiên:
– “Mời Tiết thẩm thẩm đến hỏi rõ là biết.”
Tiết phu nhân bước vào hoa sảnh, cầm khăn lau khóe mắt:
– “Chỉ tại chất nhi muốn thi vào Nhạc Minh thư viện, học phí còn thiếu, đành bán nhà.”
– “Thẩm tỷ thiếu tiền sao không nói?”
Bùi Thư Trân nghẹn ngào, trợ cấp Hầu phủ cấp cho nhà họ Tiết đủ thuê ba tiên sinh dạy học.
– “Sao dám phiền Hầu phủ thêm.”
Tiết phu nhân cúi đầu uống trà, ánh cười đắc ý phản chiếu trong chén.
Hôm qua chất nhi đã nói, chỉ cần làm tốt chuyện cung cấp học phí, đợi lời đồn lan rộng, Hầu phủ vì áp lực dư luận sẽ đón họ vào phủ.
Đến lúc đó… chẳng phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa?
Thẩm Gia Tuệ bỗng khẽ cười:
– “Tiết thẩm mảnh vải vân cẩm này thật mới mẻ.”
Ngón tay thon trắng lướt qua tay áo Tiết phu nhân:
– “Nghe nói tiệm vải Nam phố vừa nhập, một xấp đến hai mươi lượng.”
Tiết phu nhân run tay, trà bắn ướt trước ngực. Nàng gượng cười:
– “Chỉ là cải trang y phục cũ.”
Tiếng ve kêu ngoài cửa chói tai.
– “Nếu đã cung cấp học phí cho chất nhi,”
Thẩm Gia Tuệ vuốt hoa văn chạm vàng trên chén trà:
– “Ngày mai Hầu phủ mời sơn trưởng Nhạc Minh thư viện đến, cũng tốt biết học phí bao nhiêu.”
Mặt Tiết phu nhân thoắt trắng bệch.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, khăn tay bị vặn đến xoắn thành dây.